Ngày xưa chưa thật là xưa Gót Nàng cổ tích dẫn trưa về chiều Trắng tà áo dỗ hồn yêu Cỏ, cây, mây, gió, Tôi đều tương tư Vì Nàng thánh nử chăm tu Tôi treo thập giá hồn thư sinh khờ Vì Nàng phù thủy thích mơ Tôi gom mộng ép vần thơ vướng bùa Si mê biến chứng a dua Âm giày nịnh tiếng guốc khua theo hầu
Tôi sau, Gió giữa, Nàng đầu Búp măng níu vạt sợ nhầu chính chuyên Vô duyên là gió vô duyên mà như Nàng ghét dây chuyền luôn Tôi Mày chau mắt liếc có đuôi Tôi nấp sau gió câm lời biện minh Tín đồ lam lũ học kinh Đến giờ linh hiển giật mình quên trơn Gió ngu Tôi lại ngu hơn Thà ngu như gió được vờn áo bay
Rằng nay đã thật là nay Nàng giờ là vợ ... ai ngoài Tôi ra !
CC.
Số Lần Chấm:
(để chấm điễm, xin bấm vào số sao)
|