NHỮNG GOÁ PHỤ CỦA NHỮNG CHIẾN BINH BỊ LÃNG QUÊN

tác giả Hùng Bi
66 xem

Đây là một bài thơ chân thành lấy cảm hứng từ những góa phụ của những người lính miền Nam Việt Nam trong Chiến tranh Việt Nam của một tác giả ẩn danh người Mỹ. những ngày buồn của tháng 4 lại đến, xin mạn phép được chuyển ngữ sang tiếng Việt với một chút phóng tác theo thể thơ Song thất lục bát.

Here’s a heartfelt poem inspired by the widows of South Vietnamese soldiers during the Vietnam War.

WIDOWS OF THE FORGOTTEN WARRIORS
Anonymous author

In the quiet corners of Saigon, Where the scent of jasmine lingers, The widows gather, their hearts heavy, Their eyes etched with sorrow.
They wear the weight of memories, Threads of love and loss woven into their hair, Their hands, once held by strong soldiers, Now cradle folded flags and faded letters.
Each morning, they light incense, Offering prayers to the fallen, Their husbands, sons, brothers— Names etched on the black granite wall.
Their tears fall like monsoon rain, Pooling in the footprints left behind, As they trace the contours of old photographs, Seeking solace in sepia-toned memories.
The rice fields whisper secrets, Echoes of laughter and whispered promises, Of stolen kisses under moonlit palms, And vows to return, unbroken.
But the war stole more than youth, It took futures, dreams, and tomorrows, Leaving behind empty beds and silent nights, Where once laughter danced like fireflies.
These widows, resilient as banyan trees, Hold their families close, hearts stitched together, Their love letters sent home never faded,
In their immortality, the soldiers who made it home alive weren’t given a hero’s welcome.

May their stories be remembered, and their sacrifices honored

*****
NHỮNG GOÁ PHỤ CỦA NHỮNG CHIẾN BINH BỊ LÃNG QUÊN
Hùng Bi

Tĩnh lặng Sài Gòn trong góc tối
Hương hoa nhài vương lối sương rơi
Trái tim goá phụ tơi bời
Mắt đăm chiêu nặng chơi vơi nỗi buồn
Thả ký ức nặng theo gió cuốn
Sợi tình yêu kết cuộn tóc tơ
Đau thương khiến đã bơ phờ
Bao nhiêu mất mát đan bờ tóc mây
Bàn tay họ nõn nà biết mấy!
Từng được tình nắm lấy dệt thơ
Nâng niu xếp lại lá cờ
Cả tờ thư cũ bây giờ đã phai
Mỗi sáng họ thắp hương chiêm bái
Cầu nguyện cho người phải hy sinh
Chồng, con huynh đệ gia binh
Trên bia đá khắc lung linh tên vàng
Nước mắt họ như mưa mùa bão
Đọng dấu chân đã tạo thành thơ
Lần theo nét tấm ảnh mờ
Tìm niềm an ủi thẫn thờ xót xa
Cánh đồng lúa thì thầm bí mật
Những lời thầm hứa bật tiếng cười
Nụ hôn trộm dưới trăng mười
Lời thề trở lại với người vẫn ghi
Nhưng chiến tranh cướp đi tuổi trẻ
Cả tương lai ôi bẽ bàng sao!
Chiếc giường bỏ lại chiêm bao
Tiếng cười đom đóm bay vào hư không
Những goá phụ kiên cường sinh động
Như cây đa dang rộng quanh mình
Trái tim gắn kết gia đình
Thư tình từ chốn linh đinh không mờ
Những người lính trả tròn món nợ
Sống trở về bên vợ thuỷ chung
Dẫu không chào đón anh hùng
Họ là bất tử liệt trung một đời

Cầu mong câu chuyện xưa được nhớ
Những chiến binh rực rỡ công lao
Đã hy sinh đổ máu đào
Tôn vinh mãi mãi ghi vào sử xanh

 

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved