Thục Uyên nghe mình tự hỏi, là đi gặp và ăn trưa với một người quen ngày xưa thì tại sao phải rộn ràng, cuống quít như vậy. Nàng mỉm cười khi nghĩ tới người giảng sư của đại học Austin năm nào đã chiếm nhiều cảm tìnhcủa nàng thuở ấy nhưng chưa hề có một hẹn hò giữa hai người. Cuộchành trình kinh hoàng trên biển cả để tìm tự do, đã mang lại tâm trạng sợhãi cho nàng khi gặp những người khác phái. Nàng nhớ lại những ngày đến trường trong cô đơn ở thủ phủ Austin của tiểu bang Texas đã làm nàng suýt bỏ học mấy lần, nhưng rồi nàng cũng qua được những lúc buồnchán để quyết chí học hành. Với sự giúp đỡ không ít của người giáo sư tốtbụng tên Hoàng, cuối cùng thì nàng cũng học xong. Thục Uyên biết Hoàngcó gia đình và tình cảm giữa hai người cũng rất chừng mực, tuy nhiên,những lần ngồi nghe Hoàng kiên nhẫn giảng bài cho mình, Thục Uyên không khỏi xúc động.
Với mảnh bằng cử nhân của UT- Austin, Thục Uyên có việc làm ở Houston. Tại đây nàng gặp và kết hôn với một đồng nghiệp. Dù ThụcUyên đã không dấu diếm chồng về tai họa khủng khiếp nàng gặp trên biển cả, nhưng cuộc hôn nhân cũng bị ảnh hưởng nặng nề vì chuyện đó. Có lẽnhững cơn ác mộng thỉnh thoảng đến với nàng ban đêm đã làm phiền lòngngười phối ngẫu. Nhưng làm sao nàng có thể bảo lòng đừng nhớ đếnnhững tai họa kinh hoàng đó! Rồi cuối cùng họ phải chia tay khi Quang vẫncòn chưa học xong cử nhân...
*
Từ ngã tư đường Howard, Thục Uyên đã thấy Hoàng đứng chờ trước tiệm Freshroll, không dưng tim nàng đập nhanh hơn bình thường. Hơi bối rối,nàng chợt mỉm cười một mình. "Lạ thật! Sao mình giống người say vậy nè?", Thục Uyên lẩm bẩm, rồi đi nhanh hơn.
Đón nàng với nụ cười thật tươi, Hoàng ân cần hỏi:
- Đi bộ mệt không ?
Thục Uyên lắc đầu:
- Không đâu, ngày nào Uyên cũng đi vài miles mà.
- Thục Uyên có thường ăn ở đây không ?
- Không thường lắm ạ. Còn anh thì sao ?
Hoàng cười:- Mỗi tuần vài lần thôi.
- Vậy là anh ăn hết các món ở Freshroll rồi hả ?
Hoàng nheo mắt:
- Còn phải hỏi!Rồi tinh nghịch nói tiếp:
- Thục Uyên có muốn hỏi món nào ngon không ?
- Không cần hỏi đâu. Nhờ anh order giùm luôn.
Hoàng cười lớn:
- Ấy! Không nên! Không nên! Dù tôi vẫn nhớ Uyên thích món gỏi cuốn.
Thục Uyên ngạc nhiên:
- Trí nhớ của anh hay thiệt! Được đi ăn với anh có 2 lần ở Austin mà anh vẫn nhớ Uyên thích gỏi cuốn.
- Nhớ chứ, vì từ đó đến giờ tôi cũng thích món này luôn.
Mở mắt lớn nhìn Hoàng, Uyên hỏi:
- Thật vậy hả ?
Hoàng trêu:
- Không thật! Hơi nói dối đấy.
Thục Uyên cười theo: