Hoàng hôn đang trải mình trên biển, biển dần hoang vắng… , chỉ còn lác đác vài cánh chim hải âu, chiều nay mây phủ trời tim tím, mây chuyển sắc màu óng ả trên cao. Thùy men theo triền cát, cô tò mò nhìn vài người đang nhặt nhạnh trên cát, “họ nhặt gì vậy ” ? Chỉ những mảnh vỏ sò, vỏ ốc…, cô ngồi xuống vốc ít cát ươn ướt, biển chiều dường như thịnh nộ hơn…, nước chợt lạnh, xam xám không còn xanh biếc như ban trưa. Về đêm, biển không bình yên và trở nên huyền bí lạ thường ….
“Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Chiều sương ướt đẫm cơn mê,
Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm …”
Biển và cát có lẽ…, muôn đời chẳng bao giờ rời xa nhau, cho dù xảy ra điều gì chăng nữa, cát dịu dàng ôm biển mênh mông, trăm cơn sóng lướt qua cũng chỉ là ….
“Phố vẫn hoang vu từ lúc em đi …”
Dường như đã bao lần em định ra đi, nhưng chưa…, đã bao lần anh ra đi, lại trở về… và rồi, đã có một lần, có bao giờ anh trở lại ….
Nếu sỏi đá biết nói, thơ sẽ dệt thành lời, nếu chỉ là tiếng lặng, lẽ vô thường mà thôi…
“Tiếng hát ru em còn nuối trên môi,
Lời nào gian dối cũng xin qua rồi
Để lỡ ngày sau khi ta cần nhau
Còn nuối chút êm vui ngày đầu …..
Cho mình mãi… gọi thầm tên nhau… “