
Vẫn tự hỏi vấn đề thật sự phát xuất từ đâu? Nỗi đau tràn về. Cố hiểu người hiểu mình nhưng rồi không đủ sức nữa. Tôi rút về cái vỏ ốc để đổ đầy ly nước trong tôi. Tôi suy nghỉ về nỗi tổn thương nào trong tuổi thơ của mình đã biến tôi thành như một người luôn cho đi để thấy giá trị bản thân. Tôi luôn nghỉ đó là bản tánh của tôi, không phải là những vá lấp tổn thương. Nó phát xuất từ lòng từ tâm, không phải cố gắng gầy dựng tạo lên hình tượng. Có lẻ, tôi không biết vẻ ra một ranh giới nhất định để giúp mình không đuối sức, khi chỉ nghỉ cho người khác, rồi thất vọng. Tại sao lại thất vọng?
Vòng lập cũ lại trở về. Cái tôi bắt đầu to hơn nỗi cảm thông. Tôi cuộn mình nhìn tuyết rơi ngoài khung cửa sổ, không cảm nhận cái lạnh, có lẻ đã tê buốt nỗi đau. Không có nước mắt lăn dài, không có lời giải thích.
Mong mình có thể hoà tan trong không khí, làm giọt tuyết bình an rơi, bình an nằm trên lá cỏ, không mong, không tưởng.

