Chơi Vơi

tác giả Sầu Riêng
72 xem

Lại thêm một tuổi nữa trôi nhẹ nhàng qua cuộc đời em. Nhìn lại thấy mình và thời gian cứ như chơi một trò chơi đuổi bắt chẳng bao giờ kết thúc. Em luôn là kẻ chạy theo sau, cố gắng đưa tay ra nắm bắt, nhưng mệt nhoài. Còn thời gian thì cứ mải miết trôi, mặc kệ em trong những hoang mang nuối tiếc.

Không phải là đã từng, mà là ở hiện tại, hoặc là ngay trong khoảnh khắc này đây, em thấy nỗi đau của mình như được cô đặc lại thành một khối, chẳng có cách nào có thể phá vỡ đi được. Đôi lúc em thấy sợ chính bản thân mình, em sợ đối mặt với những góc tối trong con người em.

Có ai đó đã từng nói với em rằng muốn biết bản thân cô đơn ở mức độ nào, hãy úp khuôn mặt mình vào hai bàn tay. Cũng không dưới một lần em để cho những giọt nước mắt của mình chảy qua những kẽ tay. Và giờ đây….Hai bàn tay em nhỏ bé, hao gầy chẳng đủ sức làm đầy nên những mong manh. Em để cho mình như rơi vào tận cùng của cái khoảng không mênh mông không trọng lượng ấy. Thấy thương em đến đứt ruột. Tưởng như hạnh phúc của em là một loài cây tầm gửi, sống nhờ vào niềm vui của sinh vật khác, ký sinh.

Em và tôi. Hai người luôn ở hai hướng khác nhau. Đôi khi bất chợt tôi hoài nghĩ, không biết có bao giờ trên đường đời tấp nập, bộn bề những ngày xưa ấy, đã bao giờ tôi và em đi qua đời nhau? Nếu tôi gặp em trong những tháng năm của tuổi trẻ, tôi có nhận ra em không. Và giờ là những chuỗi ngày đằng đẵng những hối tiếc, những đau đớn, cả những hoài nghi xen lẫn sự mất mát, đổ vỡ. Biết bao lần em một mình bước về hướng không người, những bước chân mỏi mệt, chán nản, cùng cực của sự thất vọng và cả những dồn nén, những chịu đựng. Em không biết đến khi nào em sẽ gục ngã, sẽ buông xuôi, và để cho tất cả những cảm giác đó chiến thắng cái gọi là tình yêu trong em. Em không biết nữa, nhưng những giọt nước mắt nơi trái tim em là có thật, nước mắt ấm nồng, nhưng chẳng đủ để xua tan đi cái lạnh lẽo nơi tận cùng trái tim ấy.

Em không đếm nổi có bao nhiêu đêm dài một mình em ngồi khóc. Đến lúc nhận ra khi úp mặt vào hai bàn tay mà khóc mới thấy thương cho bản thân mình, là khi đôi bàn tay ấy chẳng phải một bờ vai vững chãi, có thể tự lau khô những giọt nước mắt nhạt nhòa những chẳng thể xoa dịu được bờ môi.

Có đôi khi trong cuộc đời, hạnh phúc của người này lại là nỗi đau của người khác. Em luôn nhận và luôn để mình ở vào trạng thái của người thua cuộc. Chẳng còn bất cứ một chút niềm tin nhỏ nhoi nào vào chính bản thân nữa. Chỉ thấy mơ hồ những nỗi đau. Và nếu như phải chịu thiệt thòi, thì lẽ dĩ nhiên, em nhận phần đau khổ về cho mình, dù buồn, dù khóc khi hạnh phúc của người khác luôn là nỗi đau sâu kín nhất nơi riêng em.

Cuộc sống vẫn cứ đều đặn trôi đến dửng dưng trước tất cả mọi thứ xung quanh nó. Giữa những vòng quay mải miết, em cũng không nhớ nổi mình đã bước qua bao nhiêu ngày không người. Có một thời em ngu ngơ đếm, để rồi mệt nhoài ngủ quên ngay cả trong ý thức. Em sợ. Sợ mỗi ngày qua đi, là cái chuỗi ngày không nhau ấy lại dầy lên từng chút một, từng chút một, và đến một lúc nào đó em không còn đếm được nữa, sẽ thấy mình rơi vào tận đáy sâu của vô vọng.

Em dần tập cho mình thói quen thản nhiên trước mọi thứ, tôi biết. Và xót xa đến tận cùng gan ruột khi phải cố nén lặng. Chẳng gì đau đớn hơn khi không được sống với đúng những gì mình mong muốn. Em luôn nói với tôi rằng “Không sao đâu” nhưng sau đó là cả một khoảng trống mênh mang mà tôi đã vô tình nhìn thấy trong em. Để sau mỗi nụ cười làm tôi yên lòng lại là những miên man đau đớn. Chỉ mình em biết.

Và em lặng lẽ đi qua những ngày một mình trong thinh lặng, trái tim mang nhiều tâm sự … nỗi cô đơn chồng chất cho dù hạnh phúc trong em trọn vẹn hay không trọn vẹn, ngày trước, bây giờ, và cả mãi mãi sau này….

Từng hạt mưa lung linh trong gió nhẹ
Để lòng ta buồn tẻ đến lặng người
Một thoáng gì còn đọng giữa chơi vơi
Như vương vấn bởi giọng cười sân khấu

Ta thật muốn vùi đầu vào quên lãng
Khúc Nghê Thường lại văng vẳng bên tai
Ôi trời thu ! Đường uẩn khúc kéo dài
Trong hoang vắng mịt mùng ta lê bước

Giận thu cao bắt chi cầu Ô Thước
Khiến nhân gian nhìn mây trắng thay màu
Ta run người nghi ngại ánh trăng sao
Nghe mòn mỏi trong tầm tay đang với

Em ánh đuốc nữ thần cao vời vợi
Ta điên cuồng hóa kiếp thiêu thân
Ngút đại dương buồm căng gió xa dần
Tình như sóng vẫn miệt mài theo đuổi

Nghe chua xót cho kiếp đời rong ruổi
Khiến trào dâng từng nhịp đập ngậm ngùi
Rồi ngày nào kiệt lực giữa mù khơi
Ta ngất lịm khi tay còn đang với ………

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved