Đời Đá Vàng

tác giả Như Hoa Ấu Tím
77 xem


Đi hay không đi! Năm đang dần tàn tháng cũng đã tận, gối mỏi chân chồn, nhớ thuở nào nói đi là đi, bây giờ phải tính đến tình lùi nào là sức khỏe nào là thời gian Xuân hay Hạ, Thu hay Đông, sao cho hợp với xương da tim dạ, lạnh quá không thích nóng quá không ưa, lại thêm những lỉnh kỉnh bất ngờ từ gia đình con cháu nữa chứ!
Nhìn hình ảnh tràn đầy đi đây đi đó khắp nơi toàn thế giới của bạn bè bằng hữu trong các nhóm điện thư, khóa này khóa khác thấy mịt mù xa quá, Âu Á Bắc Nam, hai chân hẳn bị tê cứng với những chuyến bay dài chán ngán, rồi cả tuần mất ngủ vì khác múi giờ bỗng dưng mất cả sự hăm hở thuở xưa. Thuở xưa là vài năm mới đây thôi không xa lắm đâu, Khổng Tử đã nói rồi mà:
– Ngô thập hữu ngũ nhi chí ư học – tam thập nhi lập – tứ thập nhi bất hoặc – ngũ thập nhi tri thiên mệnh – lục thập nhi nhĩ thuận – thất thập nhi tòng tâm sở dục, bất du củ.

Thầy Nguyễn Hiến Lê dịch nghĩa rõ ràng cho hiểu rõ những chặn tuổi đời để khỏi ngẫm nghĩ chi cho mệt:
Khổng tử nói: “Ta mười lăm tuổi để chí vào việc học (đạo); ba mươi tuổi biết tự lập (tức khắc kỉ phục lễ, cứ theo điều lễ mà làm); bốn mươi tuổi không nghi hoặc nữa (tức có trí đức, nên hiểu rõ ba đức nhân, lễ, nghĩa); năm mươi tuổi biết mệnh trời (biết được việc nào sức người làm được, việc nào không làm được); sáu mươi tuổi biết theo mệnh trời (chữ nhĩ ở đây không có nghĩa là tai, mà có nghĩa là dĩ = đã); bảy mươi tuổi theo lòng muốn của mình mà không vượt ra ngoài khuôn khổ đạo lí (không phải suy nghĩ, gắng sức mà hành động tự nhiên, hợp đạo lý).
Cho nên, gắng sức mà hành động tự nhiên, hợp đạo lý, lánh nơi phiền toái, tìm nơi thanh thản thiên nhiên, bỏ ngoài tai những điều tranh chấp, không nghe điều không muốn nghe, không thấy điều không muốn thấy, bạn hữu ai cũng là thân, càng thân càng tôn trọng bạn, không để những . . .
Ôi chao! Những lời hay đẹp nay được đọc mỗi ngày do trăm ngàn người gởi bay tứ tán trên Email, Facebook lại thêm Twitter góp phần truyền bá, nên suy ra rằng thế kỷ 21 này thánh nhân tràn đầy mặt đất dù rằng những câu cú được sửa đổi đôi chút cho vừa ý của mình.
Thế thì mình sẽ đi gần thôi, không nửa vòng trái đất, không Bắc hay Nam bán cầu, mình sẽ vác ba lô đi gần, một hai tiếng bay là vừa đẹp. Ước ao đi thăm Yellowstone National Park từ thuở xa lắc xa lơ cả hai mươi năm có lẽ, nào lạ cảnh lạ vật, hòa vào thiên nhiên từ sáng tinh mơ đến tối chiều mờ, ăn bụi ngủ bờ như đi cắm trại như đi hành quân thôi thúc, và đi!
Tên của công viên quốc gia Hoa Kỳ Yellowstone dịch sang tiếng Việt thành công viên Đá Vàng riêng của mình – sao lại không nhỉ đôi khi phải ngoa ngữ thế để đời vui để nghĩ mình có thể ôm cả vũ trụ vào lòng.
Muốn đi thăm công viên Đá Vàng phải thu xếp từ một năm trước, xin nghỉ việc là một, mua vé máy bay là hai, quan trọng nhất là chỗ ở ngay trong công viên rộng lớn gấp ba mươi lần thành phố San Jose mình đang ở, nếu không rất phí thì giờ vì phải chạy ra chạy vào cổng, chẳng thế nào đi thăm cho hết bao điều thú vị trong ấy, nào là núi cao vực sâu, nào là phún thạch tạo hình màu sắc cầu vồng, lâu lâu lại có khối lượng nước nóng cả ngàn độ bắn lên không trung để níu mây kéo xuống, còn nào là nai hoẵng hươu – bò rừng – cáo – chồn – cú – gấu – chim chóc đủ màu cây cối lá hoa múa hát. Thêm một điều nữa là phải đi chung với bạn cùng sở thích, đông vui chia ngọt xẻ bùi, lạnh nóng chi cũng chịu để ngã có người nâng. John, người hàng xóm có cái Recreational Vehicle – hay Relaxing Vacation gọi tắt là RV vì nó được thiết kế giống y như cái nhà di chuyển theo mình, chỉ cái tội là to quá chiếm bao nhiêu là chỗ đậu, họ lái xe đi cả tháng cùng nhau được, chứ hai vợ chồng nhà này không thế nào thực hiện được vì . . . chỉ hai đứa với nhau thì mải cãi nhau làm sao mà thăm núi thăm đồi . . . mải giận mải hờn nằm lì không thèm dậy thì làm sao mà đi đâu kia chứ, chưa kể lái dăm ba phút lại về chốn cũ mà chớ, vì câu châm ngôn: Không nơi nào đẹp bằng nhà của mình!
Chọn bạn đi du lịch chung cũng là vấn đề cần thiết để suy nghĩ, mình thích leo thì tìm bạn có đôi chân khỏe, thích lội phải tìm người yêu nước, thích chụp hình thì: “Ở nhà đừng đi làm chi mà mất thì giờ của người khác!” Lời chồng mình dặn dò mình trước khi vác hành trang lên đường, ai không biết vợ bằng chồng kia chứ! Nàng thích được chụp hình còn chàng thì cứ quên máy ở nhà! – trả thù đây mà cái chuyện hẹn hò thuở xưa: “Nàng cứ quên hẹn hoài, chàng cứ mong chờ ai!” Bà thích chụp ông không có máy – nói chụp bằng I Phone thì bảo không biết dùng (?) Cũng nhờ chồng dậy dỗ nên bây giờ vợ cũng giỏi hẳn lên biết nghĩ đến người cùng nhóm, không đắp bờ đặt đê cản bước chân du hành của toàn đoàn, chỉ chụp hình vừa đủ ghi lại tên địa danh nơi mình đặt chân đến, hay cảnh trí nào thật đặc biệt mới phải làm con mèo ngái ngủ dụ dỗ chàng ngừng chân cho nàng làm điệu chụp hình! “Làm kỷ niệm thì ít mà mang khoe thì nhiều!” Cũng là chồng mình phán thế!
Chuyến đi hai tuần được thu xếp trước một năm từ cô em bạn học chung trường trung học, bay đến thành phố Salt Lake City tiểu bang Utah, nơi này đặc biệt có The Salt Lake Temple, nơi thờ phượng chính thức của giáo phái Mormon, phải có hai ngày để thăm những tòa nhà đã được xây dựng tự thế kỷ 18 – mái vòm và những vật liệu được dùng khiến cho âm thanh phát ra vang rền cho tất cả mọi người thờ phượng đấng Cứu Thế nghe được lời tiên tri thuyết giảng, cũng phải ghé thăm The Church History Museum ngay bên cổng phía Tây của nhà thờ chính tòa, nơi đây có những thanh thiếu niên từ khắp nơi trên thế giới tự nguyện đến truyền giảng và hướng dẫn du khách đi thăm khắp nơi, chỉ cho biết từng ngõ ngách và cách xây dựng thế nào, đặc biệt là các thợ xây dựng đền thờ đều làm việc vì lòng tin và được hướng dẫn bởi Thiên Chúa qua lời cầu nguyện của ông Brigham Young. Chỉ nơi này thôi đã học được bao điều, được ngắm bao cảnh trí tuyệt vời, lòng thanh thản khi đi bộ quanh nhà thờ chiêm nghiệm sự nhiệm màu của lòng tin vào đấng tạo nên trời đất.
Khác biệt giữa nhà thờ Công Giáo và nhà thờ Mormon là mái của nhà thờ có hình tháp nhọn và vị Thiên Thần đang tấu nhạc mừng bằng chiếc kèn trumpet bằng vàng.
Trên đoạn đường dài hơn bốn tiếng lái xe từ Salt Lake City đến Jakson Hole là một bài thơ liên vận, cảnh đẹp như tranh vẽ, cả nhóm định ghé vào Safeway mua vài món ăn qua quýt trước khi đi tiếp đoạn đường gần 300 dặm, may mắn sao nhóm được các anh hùng xa lộ Harley chỉ đến Ruca’s một quán ăn ven đường do gia đình người địa phương làm chủ, vài bộ bàn ghế bày ngay trong khu đất trống, xe đậu sát hàng rào đầy táo chín rụng đầy gốc, chạm vào trái đậu trên tay, cắn vào ngọt lịm thế là hát líu lo: “Ngon như là trái táo chín – Thơm như vườn hoa kín – mong manh như dây tờ chìm – Nhẹ êm như làn mây tím! Tình cho không biếu không . . . lá la!” Người bên cạnh thúc vào hông: “Mua bánh ăn phải trả tiền lá la!” Hai cô bé khoảng 12 và13 tuổi ngồi bên khung cửa sổ tiếp đón khách, ghi món ăn khách yêu cầu cùng lúc bấm máy tính tiền nhanh thoăn thoắt, sau lưng hai cô là cha mẹ anh chị đang nấu nướng liền tay trong bếp. Món ăn ngon vì thịt – rau tươi, bánh mì mềm thơm từ lò nóng mang ra và đặc biệt hơn nữa họ có món dâu dại làm nước sốt.
Jackson Hole – Jackson Hố Nai, lại đặt tên Việt Nam cho thành phố được trang trí đầy sừng nai này. Nai là tên gọi chung chung chứ Elk ở Việt Nam có hay không, không biết, nhìn hình thì thấy nó to ơi là to, sừng không chỉ giống hai cái nhánh cây khô mà nó giống như cánh quạt gió. Con nai trong thơ Lưu Trọng Lư chắc chắn không thể là con Elk, Jackson Hố Nai đẹp ơi là đẹp vì là nơi các nhân vật có tiền muôn bạc bể đến nghỉ ngơi chơi tuyết vào mùa Đông, mùa hè thì họ lang thang leo trèo lên các đỉnh Teton – họ có cả một bãi đậu thuyền buồm để ngao du trên những chiếc hồ tuyệt đẹp, lý do khách sạn ở khu này có giá vài trăm đồng một đêm. Nhóm mướn vài căn nhà nhỏ có bếp , hai phòng ngủ hai phòng tắm, nên chia chi phí cho bốn hay sáu người ở chung thì lại rẻ, nhất là khoảng đi chợ về nấu cơm Việt Nam ăn sau khi đi chơi mệt nhoài về thì còn gì bằng, cái khổ của thế hệ thứ nhất ly hương là thế thiếu nước mắm không chịu được, bơ sữa cao lương của ai không biết mình thì nước mắm là nguồn sống tự nhiên. Thành phố này gần Grand Tetan National Park cùng hướng đến Yellowston Park, nên “một hành trình thăm hai ba nơi” tại sao lại không? Ban đêm khí núi lạnh cóng người đút tay vào túi áo khoác đi lang thang ngắm đèn, sao nhớ đêm Đà Lạt thuở còn hò hẹn quá là nhớ, vẫn đầu tựa vai tay quàng eo truyền hơi ấm dìu nhau trên phố, chỉ khác là hai mái đầu cùng bạc – ghi chú là tóc thật thì bạc, tóc nhuộm thì hơi có khác tí thôi!
Grand Teton Park rất đẹp, dãy núi hùng vĩ có 4 đỉnh nhọn nối nhau chập chùng, ngay dưới chân núi là dòng sông nước xanh trong biếc thấy cả sỏi dưới đáy – chiếc phà đưa khách vượt qua Jenny Lake tìm đến những thác nước giấu mình sau những rặng thông cao vút, và tùy theo mức độ đầu gối mạnh yếu thế nào để lập nhóm leo trèo – ai bị cho vào nhóm “thiện chí” thì ngồi đợi ở bến đò, hoặc lò dò bò xuống vực theo tiếng thác đổ tìm hòn đá ngồi tịnh tâm tĩnh sức, ai có sức tà tà trung trung leo lên những dốc cao hơn. Nhóm của mình vì có ông Võ Bị Đà Lạt đã chinh phục đỉnh Lâm Viên cao gần bằng 3.000 mét ở Đà Lạt ngày xưa năm 1970, nên chàng cũng mở bản đồ tìm đỉnh núi có độ cao gần bằng để thử sức trai “già” xem còn phong độ hay không, và nhóm đã chinh phục được Low Inspiration Point với độ cao 7151 bộ anh, gần bằng đỉnh Lâm Viên xưa. Đúng như tên gọi, từ trên cao nhìn xuống hồ nước xanh biên biếc, nghe tiếng thác đổ ầm ì hòa tiếng lá thông rì rào theo gió, hợp tấu khúc chơi vơi đất trời nhập một, khiến tim con người cũng rung theo cung bậc bổng trầm, bất chợt hai vợ nắm tay nhau hít vào thở ra làn không khí trong veo ngọt lịm, không phải vì mệt mà vì hạnh phúc, ai có thể ngờ ông già còn có thể dẫn nàng đến tận đỉnh “vân sơn” cùng nghêu ngao hát Cỏ Hồng của Phạm Duy như những ngày lang thang trên con dốc Cù Hill:
– Mời em lên núi cao thanh bình – Cỏ non phơn phớt ôm chân mình – Mời em rũ áo nơi đô thành – Cùng ta lên núi cao thanh thanh – Em ơi ! Ðây con đồi dài, như bao nhiêu mộng đời -Nghiêng nghiêng nghe mặt trời yêu đương.

Lìa Jackson Hole sáng sớm trời lạnh buốt hai tai, vào đến Yellowstone vừa đúng giờ người ta cho mình nhận lều, tại địa điểm Old Faithful, lều này được đóng bằng gỗ có hai giường ngủ, tùy theo giá tiền mà có nhà vệ sinh hay không. Lều không có phòng vệ sinh phải đi qua một khoảng sân ngắn để đến nhà vệ sinh công cộng rất sạch sẽ và tiện nghi, ban đêm trời trong vắt ngàn sao lấp lánh, những dẫy đèn vàng vọt giống những cột đèn ngày xưa dùng trong các trại gia binh, trở về quá khứ luôn làm lòng người chao nhịp nhớ phách thương.
Những lều trại này phải được ghi danh trước từ sáu tháng đến một năm tùy theo vị trí và giá tiền, đắt nhất là Manmoth Log, vị trí tiện lợi nhất là Lake Log, lần này nhóm giữ ba nơi khác nhau để có thể đi thăm công viên Đá Vàng từ Nam lên Bắc, từ Đông sang Tây – leo lên đỉnh này bò xuống hồ kia – nằm lê trên cỏ – dựa ngã cả cây – hôn nhau cũng có – tát nhau cũng không từ – lời yêu cũng ngỏ mà lời cay đắng cũng có trao – hát ư ử suốt ngày từ nhạc thính phòng đến nhạc phông tên một thời lưu luyến – ai sao không biết phần mình sao yêu quá đời ơi! Đời Đá Vàng chứ đùa sao kia chứ!
Có lẽ nhạc sĩ Vũ Thành An viết bài hát có tựa Đời Đá Vàng sau khi đi thăm công viên quốc gianày quá, hình như ông có dịp “lần mò leo mãi” mà không tới đỉnh núi nào, bảng chỉ đường thì úp úp mở mở .3 – .4 dặm mà chẳng khi nào viết rõ ràng bao nhiêu độ dốc, mấy cái khúc quẹo loằng ngoằn như rắn lượn, chẳng có ai rảnh rỗi mà ủi cán đường cho phẳng phiu đón gót chân voi chân ngà của các chàng các nàng! Lại dùng câu: Ai sao không biết, chứ nhà này đi leo núi mà tưởng như đi chợ mỗi ngày, giầy không mang vớ chẳng màng, xỏ ngay vào đôi dép quai xéo mà đi, người ta khôn khéo phải vác theo cả giầy để có mà thay đằng này cái tính ẩu không bỏ ỉ i theo tính “đơn giản là vàng – đi chơi mang càng ít đồ càng tốt!” nên nhẩy lên xe rồi là hết nên đành ráng mà theo! Liệu sức không nổi thì ngồi chờ đoàn quân chiến thắng trở về mình sẽ choàng vòng hoa cho họ! Xí quên, hoa có đâu mà choàng thôi thì khen tới tấp vồ vập vậy. Nói đi rồi phải kể lại là có nhiều lần mình tưởng mình bị bỏ lại vì lên đến nơi rồi chẳng thấy một ai, dự định đứng ì đó chờ người ta trở xuống, ngờ đâu mình là người leo nhanh nhất, chụp hình quay phim bao lâu sau mới thấy nhóm đến nơi, phải viết rõ là khi leo cao mình có mang giầy hẳn hoi, không mang đôi dép xinh xinh đâu nha, dép xinh xinh chỉ hợp với độ cao ba đến bốn trăm foot thôi gần bằng 100 mét, nhưng độ dài thì vô chừng có khi hai có khi ba có khi bốn dặm mới đến nơi muốn đến. Đi như thế này với tấm bản đồ được phát ngay cổng vào thích lắm, lạc thì tìm, mà càng đi lạc càng thích thú vì tìm ra bao nhiêu cảnh đẹp không ngờ trước.
Khu vực Old Faithful là nơi đặc biệt và đông du khách nhất, nơi này người ta ghi rõ giờ nước nóng phun lên mỗi nửa tiếng hay một giờ, bãi phún thạch từ hai mét đến cả trăm mét tha hồ mà đi bộ trên những chiếc cầu gỗ an toàn bề ngang khoảng 4 mét, khoảng cách an toàn cách nguồn giếng phun nước nóng, nơi nước phun ra có hình dạng như núi muối miền trung, màu trắng từ khoáng thạch khiến người ta liên tưởng đến những ông bình vôi, khói nhẹ nhẹ từ miệng hố bay bay cùng một ít nước bắn lên ai cũng vừa đi vừa ngắm vừa trầm trồ vì quá lạ. Không khí thì lạnh nước từ lòng đất phun lên thì nóng, con người ở giữa còn gì thích hơn nữa! Màu sắc từ vi khuẩn nấm mốc tạo thành, hồng hay đỏ cam hay nâu, xanh hay tím tất cả trộn lẫn vào nhau tùy theo sắc mây ánh mặt trời, đôi lúc đoàn người bước hẳn vào bãi sương mù dầy đặc nhìn không rõ mặt nhau.
Có đến nơi mới hiểu tại sao người chết tại công viên Yellowstone mỗi năm gần cả chục, bảng thông báo đề phòng sự nguy hiểm chết người của các mạch nước nóng hơn nhiệt độ con người gấp ba bốn lần, 300 độ F gần 148 độ C có thể lóc thịt ra khỏi xương người v.v Sợ du khách đến từ các quốc gia khác không hiểu họ còn cẩn thận vẽ hình, nhưng vẫn có người không tin dại dột thử mạng cùng thiên nhiên, có khi chỉ vì con vật thương yêu – có khi vì chiếc nón, khiến họ bước ra khỏi lằn ranh an toàn dự định kéo lên hay nhặt lấy. Bây giờ đã có bảng cấm không cho mang chó đi thăm những khu vực này, chúng nó phải đợi ngoài xe.
Năm nay một cậu thanh niên cố tình thử độ mạnh của acid – một du khách Trung Hoa có thể không đọc kỹ bảng cấm – và một chuyện cười ra nước mắt ngay khi nhóm đến thăm công viên là ông chồng cũng là du khách Trung Hoa đã xịt thuốc dọa gấu vào thẳng bà vợ của ông vì ông tưởng bình xịt gấu giống như bình xịt trừ côn trùng? Du khách Trung Quốc có mặt khắp nơi, cứ thấy cờ đỏ cùng vài chiếc xe buýt to là mình phải tránh đi nơi khác, họ đông quá, cũng may họ không thể leo núi nên khoảng rừng thông tuyệt mỹ, những thác nước cao không bị làm phiền.
Khoảnh khắc vũ bão của cột nước nóng phun lên như tên lửa từ mặt đất không tồn tại lâu, nhưng khối nước nóng ấy tràn ra diện tích của mặt đất mỏng và có thể vỡ như bánh tráng bánh phồng tôm nếu đụng vào, không ai có thể thấy nơi nào là lỗ hổng mà tránh ấy thì rộng lớn vô cùng, có hố nhìn vào sâu thăm thẳm, có hố nông, nơi còn đang hoạt động nước sôi lăn tăn, nơi đã thôi không còn sức để phun nước trở nên đục ngầu, muôn hình vạn ảnh để ngắm như một bức tranh tuyệt đẹp không ai vẽ nên được trừ Thượng Đế.
Muốn tận mắt thấy sức mạnh của nước phun, người ta phải chờ đợi cả năm – cả tháng – cả tuần – tùy theo áp suất của lòng đất, khi các nhân viên làm việc ở trung tâm đoán biết nơi nào nước sắp phun họ sẽ đến nơi ấy cắm bảng cho du khách biết giờ nào có thể ngắm được giây phút kỳ diệu ấy, may mắn sao nhóm đến đúng lúc để nghe tiếng gầm gừ từ lòng đất và không lâu sau đó nước bắn lên không trung như chiếc phi thuyền bằng bạc cao hơn tòa nhà 4 tầng, bụi nước trong không khí văng vào mặt, giờ phút bất ngờ ấy làm bao nhiêu người chờ đợi mừng rỡ đến nỗi không nói nên lời, các nhiếp ảnh gia với máy móc tân tiến bấm thu liên tiếp, Iphone giơ lên cao thấp để chụp cho đủ chiều cao của thác nước, các bà thì phải có hình với cột nước, các ông thì lầu bầu: “Ngồi yên để ngắm không thích thú hơn sao!”
Nguồn nước phun cao nhất là 300 feet, có tên là Steam Boat khi nhóm đi đến nơi thấy người ta bắc ghế ngồi chờ, người thì nói đã ở đó 1 tuần, họ mang thức ăn và lều tạm ngủ ngay đó! Oh well! Tưởng chỉ có người đã về hưu mới thế, có cả những thanh niên khi hỏi họ lý do tại sao có được sự kiên nhẫn ấy, anh trả lời với anh mắt chân thành: “Không dễ thấy Thượng Đế nhưng mình có thể thấy sức mạnh của ngài qua Steam Boat!”
Và không nơi nào cây được hóa đá đẹp như ở nơi này, những cây mọc trong khu đất núi lửa được tẩm khoáng chất hóa đá trắng phau, đi ngang những khu rừng cây non mọc bên cạnh những thân cây than đen vì trận cháy rừng lòng mình nhẹ thênh khi nghĩ đến vòng quay vũ trụ có đến có đi – có sinh có diệt, ngắm những chú sơn dương to lớn mở mắt ngắm du khách đang ngồi uống cà phê qua khung cửa kính, thì hiểu chúng đã quen thuộc với những sinh vật hai chân này biết bao, ngay cả đoàn bò rừng cũng vậy, nó nhìn đám xe đủ mọi kiểu bị chặn đứng cứng ngắt khi chúng qua đường như nhìn những món đồ chơi của con nít, sói cáo mèo rừng cũng thế nó đi loanh quanh vì là đất đai của chúng kia mà, gấu cũng vậy nếu có gặp vui lòng nằm xấp xuống đợi anh ấy đi qua, đừng nhúc nhích hay bỏ chạy mà khốn, may quá nhóm không ai gặp gấu chỉ thấy bóng nó qua chiếc ống nhòm.
Chuyến đi quá tuyệt vời, nếu ghi lại chi tiết hẳn phải ghi cả ngàn trang giấy, đọng lại trong lòng người du khách là những câu trả lời lại sao nước Mỹ trường tồn, tại sao nước Mỹ được cả thế giới nể vì, chính ở những nơi này nơi có bao nhiêu con người tự nguyện chăm sóc yêu thương từng gốc cây ngọn cỏ – chăm sóc các loài từ trên cạn xuống dưới nước, các thanh thiếu niên làm việc mùa hè đến từ khắp nơi trên toàn thế giới, các cậu hướng đạo vác cây sửa những chiếc lan can gẫy, mở thêm những con đường an toàn cho người thích thám hiểm thiên nhiên được leo cao hơn, được ngắm nhìn nhiều hơn.
Kết lại là câu: Người có lòng nhân sống nơi núi cao rừng thẩm, người có trí sống với đại dương! Người mình yêu xuất thân từ vùng núi đồi Đà Lạt nên có dịp là dại khờ tìm nơi vắng vẻ, nhường cho thiên hạ các chốn lao xao.

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved