Buổi trưa mùa hè nơi thành phố Đà Nẵng những năm đầu thập niên 80 thời tiết nóng bức 39, 40 độ. Đến mùa đông thì lạnh thấu xương. Thời kỳ ấy cơm không đủ ăn, áo không đủ ấm, những đổ vỡ của chiến tranh hãy còn đó. Con người phải chịu đựng để sống.
Tôi nghĩ phép về thăm gia đình. Hôm nay xuống chợ trời mua ít đồ phụ tùng xe đạp. Chiếc xe đạp cũ sót lại, hư hỏng, mẹ tôi bảo sửa lại rồi mang lên Pleiku mà đi. Hồi ấy có được chiếc xe đạp là nhất rồi, đâu dễ sắm.
Đi lui đi tới, tiền ít mà cái gì cũng đắt, đồ xịn thì giá trên trời, cứ đứng nhìn, chép môi. Đang tần ngần tôi nghe tiếng một người phụ nữ gọi.
– Q đó hả. Phải Q không?
Tôi quay lại. Cô bạn học năm xưa
– Ừ. Ngọc đang ở ngoài nớ mà
– Thì ở ngoài nớ. Bữa ni vô Đà Nẵng mua mấy đồ phụ tùng xe đạp. Q mua chi rứa ?
Tôi bối rối
– Đi dạo. Ngó quanh chứ mua gì đâu
Cô bạn níu tay tôi
– Ra chỗ ni uống nước đã. Góc vỉa hè kia có quán cà phê kho ngon lắm.
Cô ấy kéo tôi đi ngược về phía chợ Cồn. Bên góc hè phố, quán che tạm bằng tấm bạt vải nhà binh cũ. Cô bạn có vẻ rành rỏi
– Dì cho 2 ly cà phê đá.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế xúp, đưa tay lau mồ hôi trên trán
– Ngọc rành quá nhỉ
– Thì mình hay vô. Tranh thủ ngày nghỉ mua mấy thứ phụ tùng xe đạp.
Tôi ngạc nhiên
– Nghe nói Ngọc học sư phạm, đi dạy học mà
– Thì đang đi dạy. Trường cấp 2 ở xã. Giáo chức dứt cháo suốt ngày, đói lắm, làm thêm cái việc mua bán đồ phụ tùng xe đạp, kiếm mấy đồng lẽ. Còn Q, nghe nói làm trên Tây nguyên.
Cô bạn hỏi dồn dập, tôi lóng ngóng không kịp trả lời. Ra đời mấy năm trông cô ấy rành rọt nhiều lắm
– Hỏi miết sao kịp trả lời
– Ừ hỉ. Bởi lâu quá mới gặp lại Q. Chừ từ từ trả lời Ngọc hỉ
Tôi nhấp ngụm cà phê. Chất lạnh đăng đăng chảy vào cổ họng.
– Mình công tác trên Pleiku 3 năm rồi. Bữa nay nghỉ phép về thăm nhà. Ra đây mua ít đồ phụ tùng về sửa cái xe đạp cũ
– Mua chi, tí nữa Ngọc mua cho. Mình rành hơn.
Tôi bây giờ nhìn Ngọc kỹ hơn, cô ấy trông dạn dĩ, không như cái vẻ rụt rè hồi đi học
– Ngọc có vẻ lanh lợi với xã hội hỉ
– Thì vào đời. Lấy chồng, nuôi con, không già đời răng được
Tôi nhìn Ngọc chăm chú
– Lấy chồng rồi ?
– Ở ngoài quê, ra trường đi dạy, biết làm chi. Lấy chồng cho ba mẹ bớt lo. Ông bà già rồi.
Tôi im lặng. Nhớ buổi chiều chia tay Ngọc trên bãi biển Thanh Bình, tôi nói đùa Ngọc mà lấy chồng sớm để lời ru thêm buồn. Vậy mà, thật.
– Q có vợ chưa?
– Chưa
– Chọn lựa hở?
– Ma nào nó lấy mình
– Tướng phong độ ri mà, thiếu chi cô
– Bấp bênh lắm. Lương ba cọc ba đồng. Ba mới đi cải tạo về, gia đình khó khăn lắm. Cưới vợ về, lấy chi nuôi…Mà lần nầy lên Pleiku, có khi lấy đại ai cũng được…
Ngọc nheo mắt
– Răng rứa?
– Thì người ta lấy chồng, mình lấy vợ
– Tiếc? Ai bảo hồi nớ…
Ngọc kêu bà chủ quán tính tiền. Cô ấy kéo tay tôi
– Mình đi xuống biển Thanh Bình ngồi cho mát. Mai Ngọc mua đồ cho
Tôi đứng lên. Ngọc cầm tay tôi, hai đứa đi bộ theo dọc con đường Ông Ích Khiêm về phía biển. Trời về chiều đã dịu hơn, thi thoảng có vài cơn gió. Nhưng sao tôi vẫn thấy nóng bức, cái nóng của trái tim mình, tự nó thổn thức khi gặp lại cô bạn ngày xưa. Càng đăm chiêu mà man mác buồn khi biết cô ấy đã đi lấy chồng.
Bây giờ tôi biết hât lời ru gì để cho bớt buồn ?