
Gượm đã, bạn đang hiểu theo nghĩa gì vậy? Nhưng ý của tôi đúng là như thế, y hệt tiêu đề.
Cứ mỗi dịp lễ Tết, tôi lại mang tiền về cho Ba Mẹ, và cho những người không máu mủ nhưng tôi mang nợ rất nhiều.
“Sao cho Mẹ nhiều vậy?”
Thật hả Mẹ? Tôi chỉ biết đứng đó, xấu hổ khôn nguôi. Bởi tôi lỡ nhiều dịp đi chợ tươi với Mẹ, do họp hành. Bởi tôi lỡ nhiều dịp nghe Mẹ kể chuyện, do cuộc gọi khách hàng bên kia. Bởi tôi lỡ nhiều dịp đứng bếp cùng Mẹ, do đi đây đi đó. Ngoài cái đống tiền mang về, tôi đâu có làm được gì sâu sắc hơn.
“Sao cho Ba nhiều vậy?”
Thật hả Ba? Tôi chỉ biết đứng đó, day dứt khôn nguôi. Bởi cái ngày gọi xe cấp cứu, tôi còn chẳng biết dìu Ba bước đi thế nào cho đúng. Bởi cái lúc Ba nằm đó trên giường bệnh, tôi còn không biết thay tã thế nào cho ngay. Bởi cái lúc Ba như ngừng thở, tôi mới kịp nắm tay Ba lâu đến thế suốt ba mươi năm trời. Ngoài cái đống tiền mang về, tôi đâu có làm được gì sâu sắc hơn.
“Sao cho Dì nhiều vậy?”
Dì tôi, một người Dì trên danh nghĩa chứ không máu mủ ruột rà. Ngày tôi nhổ bốn cái răng khôn, Dì chu đáo nấu cho nồi cháo trắng thịt bằm. Ngày tôi bệnh ngất đến tận trưa, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn và thuốc, thầm lặng. Vậy mà ngày Dì nhập viện, tôi trở về căn nhà trống huơ, và biết rằng Dì đã tự cố gắng đến viện một mình. Ngoài cái đống tiền mang về, tôi đâu có làm được gì sâu sắc hơn.
Tôi không muốn biện minh và tranh cãi về chuyện TIỀN. Rõ ràng, để mang một đống tiền về, đương nhiên tôi phải giỏi cái Nghề tôi đang làm và tôi phải cố gắng cật lực ra sao. Nhưng với tôi, đó là điều ai cũng có thể làm được. Tôi chỉ thấy xấu hổ bởi ngoài kiếm tiền ra, mình chưa làm được cái gì cho sâu sát. Tôi nghĩ là mình nên sử dụng tiền kiếm được, để học lại cách làm Người.
Hôm Ba nằm viện, tôi lớ ngớ không biết cách thay tã. Bệnh nhân lẫn người nhà những giường bên ngó tôi chằm chằm như phạm nhân. Tôi đi năm châu bốn bể, tôi làm việc với sao này sao kia, rồi mang một đống tiền về. Nhưng chuyện đứa con nào cũng làm được thì tôi không biết.
Xấu hổ thì ít, đau lòng thì nhiều.

