Thăm Chùa

tác giả Nancy Nguyễn
54 xem

Mồng 1 Tết Nhâm Dần, gia đình tôi ghé chùa như thông lệ hàng năm.
Năm ngoái tôi ghé một ngôi chùa ở quận 4, và thật không phải khi lòng mình khởi lên những suy nghĩ lẫn cảm xúc không hay ngay từ bước chân đầu tiên. Tôi ngó thấy người ta lê lết trước cổng chùa đủ mọi độ tuổi (phần lớn là chăn dắt), mua bán chim chóc phóng sanh, người viếng chùa trong những bộ trang phục không đủ trang nghiêm. Tôi thấy thật tệ khi để sân si nổi lên trong mình, khi mắt hướng Phật nhưng tâm không tịnh. Có lẽ sẽ dễ dàng nếu tôi chỉ nhìn thẳng và ngó lơ tất thảy những sự (tưởng chừng) không liên quan, chắp tay bái thần linh và cầu nguyện những điềm may mắn cho riêng mình. Nhưng tôi không làm được. Tôi không thể bước sang bức tượng thứ hai để thể hiện lòng thành. Tôi chọn nhìn xuống, nhìn trái, nhìn phải để đối diện với những điều làm mình khó chịu – lẫn đau lòng.


La liệt khắp sân chùa là hàng chục xác chim đang thoi thóp, chúng cứ được người mua thả ra rồi người bán bắt lại đến vô cùng. Xác chim trên bệ cây, dưới hồ cá, trên băng ghế đá, và cả trên nóc chánh điện. Người mua đã chẳng nghĩ ngợi xa hơn, bởi họ bận ném chúng lên trời nhiều lần vì không bay được. Người bán cũng chẳng nghĩ ngợi dẫu gần, bởi họ bận bắt đi bắt lại những con chim giúp mình mưu sinh. Có cầu, ắt hẳn có cung. Mà nói thế, chứ lắm khi có cung mới sinh ra cầu – người ta mua những thứ được tô vẽ là linh thiêng, là cần thiết. Nhưng hình ảnh khiến tôi trăn trở đến tận bây giờ, không phải là dân đen lạc lối giữa vô minh. Mà là những áo tràng bước ngang những sinh linh đang thoi thóp đó. Tôi không khiển trách bất cứ một cá nhân, tổ chức nào, đương nhiên. Tôi biết tôi đang sống ở đâu chứ. Tôi cũng chẳng hề căm giận hoặc có bất kỳ thắc mắc nào bởi tôi hiểu cái cách mà thế giới xung quanh đang vận hành.
Tôi nhớ mãi, hình ảnh áo cà sa lướt qua những hàng dài xác chim.
Tôi nhớ mãi, và tôi sẽ nhớ nó đến suốt đời. Để tự tìm ra triết lý sống của riêng mình.

Năm nay có lẽ là đặc biệt hơn tất thảy bởi nhiều sự đổi thay (vĩ mô) của từng thành viên trong nhà. Thêm nữa, chị em tôi cũng vừa đón Ba từ bệnh viện trở về trước thềm năm mới, may mắn thay, gia đình đoàn viên.
Mồng 1, tôi ghé chùa Huê Nghiêm ở quận 2. Thật đối lập so với tổng hòa cảm xúc khi bước vào chùa năm ngoái. Không có một sự mua bán nào, không có một sự xin – cho nào. Sân chùa chỉ có lá, và trên trời chỉ có chim (rất khỏe) đang bay.
Nếu còn ở Sài Gòn, có lẽ tôi chỉ muốn lui tới ngôi chùa này. Một chốn khiến tâm ta tịnh ngay từ bước chân đầu tiên, dẫu là Trái hay Phải.
Chùa Huê Nghiêm được thành lập năm 1975 do Hòa thượng Thích Trí Quảng xây dựng. Hiện tại, trụ trì chùa là Hòa thượng Thích Lệ Trang. Ơn may, chùa nằm ở một mảnh đất không quá gần trung tâm nên ít nhiều còn giữ được sự bình yên, thanh tịnh. Nơi đây có lối kiến trúc pha trộn giữa Việt Nam và Nhật Bản khá tinh tế, từng tiểu tiết nếu ngẫm kỹ sẽ thấy được triết lý Phật giáo sâu xa.
Tôi thích sự yên tĩnh của Huê Nghiêm, một yếu tố tối cần không phải nơi đâu cũng có được. Tôi tha thiết trân trọng cách Sư cô, Sư thầy, các Phật tử sử dụng ngôn ngữ cơ thể (body language) để hướng dẫn cho đại chúng cách đi, cách đứng, cách ngồi. Tối thiểu âm thanh được phát ra, và rõ ràng là chẳng cần phải phát ra, mọi việc suôn sẻ từ đầu đến cuối. Tôi luôn luôn nghĩ, khẩu ngữ không phải là cách duy nhất con người cần để giao tiếp với nhau. Từ nhỏ đã luôn nghĩ.
Chuyện tôi ấn tượng hơn cả là nghi thức lên đến chánh điện. Phải, đó là một nghi thức mà nhiều năm rồi tôi mới được thực hiện lại kể từ lần thăm Taj Mahal. Mọi người sẽ cởi vớ, cởi mũ, giữ yên lặng, trật tự xếp hàng lên nhiều bậc thang. Chỉ có vậy, nhưng lại linh thiêng vô ngần. Những bậc thang ấy tựa hồ như từng chặng hành trình cho ta nhìn lại. Chỉ khi bước như thế, người ta mới kịp chậm lại mà cho phép mình nhớ về những điều cũ. Cho đến khi ngước lên, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã ở đó – điềm nhiên, thấu suốt.
Khu vực chánh điện có hai khung cửa sổ lớn với khung cảnh: một nhìn thấy bầu trời xanh ngát, và một nhìn thấy Landmark 81 chọc trời. Đã có hai khung cửa sổ đối lập đến thế.
Mồng 1 Tết của tôi kết thúc bên gia quyến thật bình an.
Sân chùa thật sạch, bầu trời thật xanh.

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved