Bài hát của Solveig là một bản tình ca trong đó một cô gái trẻ (Solveig) nói rằng cô ấy sẽ đợi Peer Gynt, người đã rời bỏ cô ấy để khám phá thế giới rộng lớn.
Bài hát được tìm thấy ở cuối màn thứ tư của vở kịch, “Peer Gynt”, được viết vào năm 1867 bởi người Na Uy Henrik Ibsen và được đặt thành nhạc bởi Edvard Grieg, cũng là một người Na Uy. Tác phẩm này được biểu diễn lần đầu tiên vào năm 1876
Vở kịch của Henrik Ibsen, được vẽ ra từ trí tưởng tượng của những truyền thống dân gian và những câu chuyện Na Uy, là một trò hề buồn vui lẫn lộn đề xuất một cuộc tìm kiếm bản sắc. Nó liên quan đến sự sụp đổ và sự cứu chuộc của một nông dân Na Uy, kẻ khoác lác, kiêu căng, phản anh hùng.
Mùa đông có thể qua đi, mùa xuân yêu dấu
Có thể qua đi.
Lá mùa thu và quả mùa hạ,
Mọi thứ đều có thể qua đi.
Nhưng em sẽ trở về với anh, hỡi vị hôn phu ngọt ngào của em,
Không bao giờ rời xa anh nữa.
Trái tim anh trao cho em, nó cam chịu chờ đợi,
không thể thay đổi.
Xin Thiên Chúa vẫn từ bi bao la che chở cho con nơi
đất khách lưu đày .
Em đang đợi Anh ở đây, vị hôn phu thân yêu và ngọt ngào,
Cho đến ngày cuối cùng của tEm.
Anh đã giữ trọn trái tim với em, trọn vẹn sự chung thủy,
Đời đời không thay đổi.
(Edvard GRIEG : Chanson de Solveig – 1876Musique composée pour la pièce théâtrale Peer Gynt d’Henrik Ibsen)