Hàn Vi và Bạn Hữu

tác giả Như Hoa Ấu Tím
113 xem


Kevin Le tác giả của quyển sách The Outcast Amerasian được báo chí nhắc đến đã lâu, vì không có nhiều tác giả Việt Nam viết sách bằng tiếng bản xứ trên đất Mỹ – tôi biết đến tên Kevin Le lâu rồi và chẳng mảy may để ý, cho đến khi biết ra tác giả đã sống cùng thời lận đận với tôi, là bạn rất thân thiết với gia đình tôi.
Thuở ấy chúng tôi một nhóm sáu đứa, dĩ nhiên Kevin cùng trong nhóm, đạp xe khắp thành phố Sài Gòn, vào từng hang cùng ngõ hẻm để đến gia đình của một người bạn, người bạn này di cư hầu như mỗi tháng, vì bố là ngụy quân đã bị bắt đi tù cải tạo, nhà ở trong trại gia binh đã bị chiếm bởi cộng sản, may mà có người nhà làm việc trong Nha Điền Địa (bị đổi thành sở nhà đất sau này) biết có những ngôi nhà đã được nhà nước quản lý để làm quà tặng cho những cán bộ có công với họ, những căn nhà trống huơ hoắc vì chủ đã bỏ đi vượt biên, trong thời gian chờ đợi chủ mới, gia đình người bạn này được ở tạm. Những nơi tạm trú này ít bị công an để ý, lúc ấy chuyện đi ở, chuyện kiếm sống từng ngày là chủ đề chúng tôi bàn tính nhiều nhất. Khoảng thời gian lận đận ấy nhìn lại quá “kinh hãi!”
Kevin Le lên Sài Gòn vì gia đình ở Vũng Tàu cũng bị truy lùng tội “Ngụy” chúng tôi cùng mang bản án không có luật sư nào cãi giúp, làm gì cũng không được đi học cũng không xong. Trong nhóm tôi là bà chị đầy quyền hành, lạ lùng là bạn của các em tôi thành bạn của tôi hết, tôi có bao nhiêu việc để nhờ vả, mối dây liên lạc truyền từ các bạn của tôi đến các bạn của em tôi mà tôi là trung điểm nối kết.

Ngày đổi tiền lần đầu sau khi thay đổi từ chế độ Cộng Hòa sang chế độ Cộng Sản, là ngày tôi biết rõ đời tôi chuyển sang trang mới. Lúc gia đình sáu chị em và một bà cô phải hoàn tục từ dòng tu còn đúng 200 đồng để sống là lúc tôi thật sự trưởng thành. Tôi nhớ như in trong óc những bao tiền bị cắt góc chất đống sau dẫy bàn kê dài trong trung tâm sinh hoạt của Nghĩa Sinh Việt Nam, nằm trên đường Hùng Vương, nơi trước đó tôi đã từng dạy học cho các em học sinh nghèo cấp tiểu học. Đang từ một cô “công chúa” chỉ biết ăn học – đôi lúc kiêu kỳ cho mình là trung tâm của vũ trụ, đến lúc thành “quái qủy” gì đó, chẳng biết phải dùng từ ngữ gì để gọi cho đúng nữa. Gọi tôi là gì khi bắt đầu là bán dần những thứ trong nhà để sống, sau đó gia nhập đội ngũ chợ trời, buôn bán đủ thứ từ bé đến lớn, quần áo cũ đồng hồ sách báo đến tờ 100 đô hay cục hạt xòan to bằng nút chai dầu xanh.
Bạn bè của tôi lúc ấy cũng chới với đủ điều, đang là con nhà giàu có dược phòng có tiệm thuốc tây, lái xe hơi chở bạn bè đi chơi Thảo Điền – Con Mèo Đen vù vù bỗng còn lại cái chòi ở Thủ Đức, mảnh đất còn được giữ lại từ khối tài sản sau bao nhiêu đời truyền lại. Con ông tướng này ông tá nọ, bỗng thành không nhà vất vưởng ở nhờ ở đậu. Có hôm cô bạn hớt hải mang sang gởi vội cây đàn tranh vì nhà đang bị “lục sóat” sau đó bị “quản lý” toàn bộ tiệm bán bàn ghế tủ giường bề thế trên đường Minh Mang của cô, cả nhà bị đuổi đi kinh tế mới.
Tôi lì lợm nhất định không ra khỏi nhà nếu họ không thả Bố tôi về, ông bị bắt đi ngay sau 30 tháng 4, cho dù 7 người chúng tôi bị dồn vào góc bếp để ở. Trên lầu, nhà trước đều bị chiếm làm đủ thứ, nhưng nhờ thế nhà tôi cũng trở thành trung tâm an toàn để bạn bè trú ngụ. Nhớ đến thời gian ấy vừa khóc vừa cười, vừa ngậm ngùi vừa tự mãn, ngẫm lại không có hoạn nạn như thế bây giờ ta có được thế này chăng? Sống vui an lành hạnh phúc, yêu mỗi phút giây còn hơi thở, yêu tất cả mọi sự chung quanh chẳng hờn không giận, khi chào đời cho đến lúc từ biệt cõi đời có mấy ai thoát khỏi khổ não muộn phiền.
Hôm nay trời mưa, khoảng mưa vừa đủ cho nỗi khát khao của dân California mừng vui, cũng vừa lúc cho tôi viết tản mạn khi được đọc thơ văn từ các bạn thân sơ cùng thời ngày cũ, những câu thơ câu văn của họ phảng phất hình ảnh ghi lại những khoảng thời gian có bóng dáng tôi trong đó. Tôi của thời “công chúa” và tôi của thời “lọ lem” có lẽ tuổi thanh xuân là đoạn đáng ghi nhớ nhất trong cả đời người, sau đó là những toan cùng tính, những trả giá băn khoăn. Ai biết tôi thời “công chúa” sẽ bị dội nước lạnh vào tình cảm của họ vì tôi tự hứa: “Không yêu ai ở vậy canh Bố – không cho Bố có bồ, không cho Bố quên Mẹ đi thêm bước nữa!” Kẻ biết tôi thời “lọ lem” cũng bị băng đá dội trả vì tôi mải toan tính sao cho gia đình có cơm ăn áo mặc.
Tình yêu thời ly loạn rất đắt giá, đọc lại bao nhiêu chuyện kể tràn ngập bây giờ, có nhiều chuyện ngập đầy hư cấu từ các văn nhân có trí tưởng tượng tuyệt vời, tôi thích đọc những câu chuyện, những bài thơ viết tự nhiên trên các trang cá nhân như của Thái NC, Dũng Dakao, Lệ Thủy Đỗ, Canhcong Ng, chính nơi ấy tôi tìm được bạn cũ. Những người bạn chia cùng tôi khoảng “đất trời nổi cơn gió bụi!” Các đoản văn của các bạn thật như các đường chỉ tay, những ngậm ngùi yêu thương không ngỏ, những khốn khó không hiểu rõ nguyên nhân, thấy nhưng không nói được, muốn thoát nhưng không thoát được. Thoát ra được lại là những chuỗi ngày bấp bênh không định hướng được vì ngoài tầm tay hay vì quá mông mênh trên đại dương vô tận.
Và tôi đọc bài thơ dài hơn 3000 chữ của Kevin, để nhận ra anh chàng là bạn cũ của tôi, bài thơ dài đầy những câu hỏi, tôi thấy nỗi quằn quại yêu thương trong khói mù dầy đặc, hình ảnh không thể nhận ra, chỉ mờ mờ ảo ảo nhưng tâm trạng thể hiện quay quắt, chỉ người sống cùng thời mới cảm được, nếu không chỉ là một bài thơ làm dáng, khoe chữ.
LÀM SAO HIỂU NỔI LÒNG EM
Đây là bài thơ viết một mạch thời đi học, không có sẵn giấy để viết, nên phải viết lên rìa tờ báo, xé bao thuốc đổ hết thuốc ra để lấy giấy viết tiếp, viết lên cả lòng bàn tay vì sợ ý tưởng tới viết không kịp nó sẽ quên mất. Đúng như Hồ Dzếnh nói.
“Lắm lúc thơ về không kịp viết…
Vần “e” bỗng hạ xuống… vần “uyên”
Làm sao hiểu được lòng em
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em
Khi tôi chỉ là người trần thê’
Hẳn em biết
Solomon đại đế
Lại thông minh tuyệt thế chẳng ai bì
Thế mà có những điều ông không biết và hoài nghi
Ấy là:
“Chim bay trên trời
Cá lội dưới nước
Rắn bò trên đá
Và lòng dạ đàn bà”
Huống chi tôi chỉ là kẻ thực thi
Quyền say đắm mà ơn trên ban phát
Nên tôi viết nhạc
Làm thơ để ca ngợi người tình
Nhưng tôi chắc rằng
Em không tin và chưa hề cảm động
Bởi em bảo đó chỉ là giấc mộng của thi nhân
Nên tin yêu em đáp rất ngập ngừng
Và do dự ẩn trong niềm nghi ngại
Tôi chẳng hiểu tại sao em cho tôi là vậy
Khi thơ tôi nhan nhản những lòng thành
Cùng bao nhiêu mơ ước với mộng lành
Tôi đã vét cạn khô hòa thành mực
Viết ngay hàng khẩn khoản để dâng em
Tôi chỉ tiếc một đìều em không là bác sĩ
Ðể thấy rằng tim tôi không đập
theo chu kỳ nguyên thuỷ khi đến bên em
Và trong tôi, những hơi thở yếu mềm
Cũng dồn dập mỗi khi ta gặp gỡ
Và lời tôi tự nhiên thành bỡ ngỡ
Nếu với máy âm thoại đồ
em sẽ thấy đường biểu diễn khác đường cũ
rất xa . . .
Người có tâm hồn thi sĩ khi đau đớn sẽ có nơi tung hê nỗi đau ra ngoài để nguôi ngoai, những câu lập đi lập lại trong bài thơ Làm Sao Hiểu Nổi Lòng Em, mối tình đầu không có đoạn kết của Kevin, vì Em của tác giả khi “có” khi “không!” Tôi đọc từng câu thơ và tôi biết Em trong ấy là ai, nên tôi nhìn suốt đến tận cùng mối tình của tác giả, người không bao giờ nhận được câu trả lời, vì nỗi lòng của mỗi người phụ nữ trong khoảng thời gian chông chênh hoang mang ấy, quả là khó đoán khó hiểu thật, vừa cảm thấy yêu đã vội chối bay chối biến “không” vì trăm ngàn vạn mối lo lắng chung quanh.
Tôi bỗng nhớ đến cây đàn được đặt tại một tiệm đàn nổi tiếng, đã bị tôi mang bán đi tại chợ Huỳnh Thúc Kháng, người bạn sinh hoạt trong phong trào Nghĩa Sinh cùng đi với tôi, nhìn tôi khóc khi lưu luyến chia tay với cây đàn tôi yêu qúy. Sau gần một năm, từ người bạn này tôi đã có một cây đàn khác được đóng bằng gỗ trầm hương, tiếng đàn chùng tha thiết, đàn không sơn màu chỉ có lớp vẹc-ni bóng bên ngoài. Lạ là khi ôm đàn hát, mùi gỗ thơm thoang thoảng, những khi giọt nước mắt tôi nhỏ lên thùng đàn, mùi trầm càng nồng càng dậy thêm hương. Trước khi vượt biên, bạn có đến báo cho tôi biết, lạy trời bạn đọc được những dòng này cho tôi biết tin với nhé.
Nhớ đến những giọng hát chấp chới thời gian ấy, những tuyển tập nhạc chúng tôi yêu quý giấu diếm như bảo vật ngay cả chép tay từng nốt nhạc: Tình Khúc Da Vàng – Nhạc Tình Muôn Thuở Nguyễn Đình Toàn – Cung Tiến – Ngô Thụy Miên, Lê Uyên-Phương làm sao quên có đêm chúng tôi hát thì thầm với nhau cho đến khi trời hửng sáng: “Còn đây có bao ngày Còn ta cứ vui chơi, rồi mai sẽ ra đi dù nhớ thương con người!”
Bạn bè của tôi đứa còn đứa mất trên đường vượt biển, khi biết nhau còn sống hạnh phúc an vui là tin mừng không gì mừng hơn, Facebook mang bao nhiêu bạn cũ tìm đến với nhau.
Cô bạn Hoàng Linh chia cùng tôi cả một xe cà phê từ Buôn Mê Thuộc xuống Sài Gòn cũng còn đây, qua hình ảnh tôi biết bây giờ đã lên chức ngoại lần đầu- Cô bạn Lan khểnh chia cùng tôi nỗi buồn khi tôi không dám nói cùng ai khoảng đói nghèo tìm ăn từng bữa, nay gặp lại nhau cùng cười sung sướng vì chị và em cùng hạnh phúc giống nhau. Trên đoạn đường đời chông gai tôi đã bước qua, gót chân sẹo còn sâu hoắm để nhắc tôi ân sủng của Thượng Đế đã ban cho mình lướt qua được, bằng lòng tự tin vào tính bản thiện của mỗi con người tôi có duyên gặp gỡ, điều quan trọng nhất là đức tin Công Giáo “Yêu người như mình ta vậy!” cùng lời tuyên hứa của một Hướng Đạo Sinh – một Nghĩa Sinh Việt Nam giúp hướng tôi đi không nghiêng ngã.
Tôi cám ơn tất cả các bạn đã yêu, đã thương, đã mến, đã nhớ, đã giận, đã ghét, mà tôi không thể đáp đền vì vô tình hay cố tình không biết, tôi có thể làm gì được nhỉ trong hoàn cảnh tôi không có quyền chỉ nghĩ đến riêng mình. Nếu bạn đã giận ghét tôi trong quá khứ bây giờ bạn có thể quên được rồi đó, tóc của tôi không còn mượt mà đen bóng như xưa, dĩ nhiên sắc vóc cũng hoàn toàn biến đổi – tôi vui sướng chấp nhận đoạn đường cuối đời có bóng mát yêu thương của gia đình – Biết các bạn bình an hạnh phúc là món quà tôi nhận thêm từ Thượng Đế nhân lành của tôi.
Những câu thơ trách móc của Kevin Lê như những giọt lệ nến đã khô đặc, tạo nên hình tượng kỷ niệm đẹp đẽ nổi bật lên trên nền bức tranh tối đen quá khứ:
Hôm nao có cánh hoa vàng
Bướm đi, ong đến, dở dang một đời
Hay là nàng sợ tình tôi
Như tình ong bướm nên hơi e dè
Hay là nàng ví cá mè
Ðàn ông một lũ, thường không chung tình
Hay là nàng nghĩ rằng mình
Vẫn còn xuân sắc lại con nhà giàu
Hay là nàng nghĩ mai sau
Chắc nàng sẽ gặp một người hơn tôi
Ở đời ai thích môi cười
Ðược tô điểm bởi những lời đãi đưa
Nhưng nàng vẫn bảo rằng chưa
Nên tim nàng vẫn như ngày mới sinh
Ðố ai biết được cuộc tình
Mà người phản trắc là nàng hay tôi?
Để vọng lại âm vang lời chúng tôi đã cùng hát
Từng dòng nước mắt
Sẽ nhớ thương cho đời
Từng dòng nước mắt
Sẽ tiếc cho ngày vui
Người người yêu nhau
Đã mất nhau trong đời
Một ngày tăm tối
Khép nghìn sớm mai!
Ấu Tím 2016

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved