4 Lần Một Tuần

tác giả Nancy Nguyễn
141 xem

Cứ một tuần, cô ấy sẽ ghé chỗ tôi bốn lần, vào những giờ khuya trờ khuya trật. Đều đặn các ngày, hai – tư – sáu – bảy. Hôm nay cổ ghé lần thứ tám, vậy là tròn hai tuần cổ làm khách hàng đặc biệt của tôi.

Cổ là người đầu tiên ép tôi làm việc after work (sau giờ làm) kiên nhẫn đến vậy, vừa giận vì cực mình mà vừa thương cổ nên không bỏ mặc được. Tôi dạo này làm việc theo một dự án ngắn hạn, đều đặn từ bốn giờ chiều đến mười giờ tối mỗi đêm, về tới nhà thì đã đẹp giờ để yên nghỉ (Yên tĩnh Nghỉ ngơi). Vậy mà, hai tuần rồi tôi phải làm thêm ca đêm, từ mười một giờ, tới mấy giờ sáng thì không nhớ, vì người dưng. Đều đặn như thế, bốn lần một tuần.

Tới giờ, tôi vẫn đau đáu không biết cơ duyên nào cổ biết đến mình, đến Talise. Điều đó làm tôi khó chịu, như lẽ vốn dĩ tôi không nhận khách mà không có sự giới thiệu từ người quen. Cổ chẳng dùng Facebook, cách ly với mạng xã hội, nên ngoài cái tên và cái nghề ra, tôi mơ hồ như kẻ khờ đứng trước chính khách hàng của mình, châm biếm làm sao. Mà, lỗi cũng do tôi, nếu không thỏa hiệp từ lần đầu, tôi bây giờ đã chẳng rối ren tâm tư, thắc mắc hoài một nỗi. Rốt cuộc, cái gì làm mình phá lệ? Cái gì làm mình chấp nhận một danh tính mập mờ để rồi sự an toàn cá nhân chưa bao giờ hết lung lay?

Tôi có nói chuyện với người bạn thân, rằng tại sao mình lại nhận một khách hàng không rõ danh tính từ đâu đến, đã thế còn ảnh hưởng đến giấc sinh hoạt của tôi khá nhiều. Nói đến đây thì tôi chỉ còn đúng một sự thắc mắc trong lòng, không trách mình càng không giận người, không thêm bớt một cảm xúc nào khác. Hoặc, tôi quán tưởng là vậy. Thật ra, công việc của tôi cũng thuộc loại hình thẩm mỹ, thẩm mỹ thể xác lẫn tinh thần. Có khỏe có thay đổi ắt sẽ trẻ ra, đẹp lên, thần thái cải thiện. Như kiến trúc sư muốn nhìn ngắm thành quả của mình là một công trình chỉn chu sáng tạo, người trong ngành tôi dĩ nhiên cũng hướng đến cái đẹp mà đôi mắt có thể dễ dàng nhận ra (định nghĩa dễ hiểu nhất là thế). Nhưng không có nghĩa, tôi nhận cô này vì thẩm mỹ hơn người, xin cam đoan.

Bạn tôi, với tư cách là một người thực tế và xôi thịt, giúp tôi tỉnh mộng nhiều bận trong đời. Nay đưa ra một vài lý do vì sao tôi nhận cô nọ:

– Vì mặt cổ quá đẹp, như ma nữ nên mày nhận?

Không, khách hàng của tôi từng là Gigi Hadid.

– Vì dáng quá đẹp?

Không, khách hàng của tôi từng là Alessandra Ambrosio.

– Vì cuộc sống quá xa xỉ?

Không, khách hàng của tôi từng là Dicaprio.

– Vậy là do tâm nhân từ?

Không, khách hàng của tôi từng là Alicia Vikander.

Tất cả đều không phải, vậy thì cớ gì? Cớ gì mà cổ có quyền ngồi trong phòng tôi vào mỗi nửa đêm, bốn lần một tuần?

Tôi không biết cổ lấy gì làm đảm bảo mà tự tin đứng trước nhà mình lúc nửa đêm. Tình cờ biết tôi qua bài viết “2h sáng”? Hay chọn số ngẫu nhiên qua các data được mua đi bán lại ở phân khúc “Người nghèo”? Có Chúa mới biết được. Cảm giác của tôi lúc đó, không còn là cảm giác của những ngày cũ, của vị khách lúc hai giờ sáng cách đây tròn hai năm. Thời gian qua, đôi khi tôi vẫn có những trường hợp đặc biệt mà khách đến nhà lúc nửa đêm hay tờ mờ sáng, nhưng tuyệt nhiên cảm giác không như lần này.

Nhìn vào tờ Health Form (giấy bắt buộc khách hàng phải điền trước khi vào liệu trình), tôi không thể vờ rằng mình ổn. Cô gạch ngang phần tên, tuổi không muốn trả lời. Nhưng xét vào chữ ký bên dưới, thì đó là một tên gọi nữ tính nhẹ nhàng, mà phàm tôi gặp ai tên này cũng đẹp. Duy chỉ một chỗ làm hệ thần kinh tôi đột ngột chậm chạp, là phần nghề nghiệp. Rê ngón tay trỏ trên những con chữ đó, là vỏn vẹn ba chữ tiếng Anh: high-class prostitute. Mặt chị gái lạnh tanh, không một chút xúc cảm từ khi bước vào nhà, chỉ ngồi đó trên đi văng và nhìn ra cửa sổ. (Từ lúc này, tôi chỉ muốn mạn phép gọi bằng chị).

Nói cho xác đáng, thì đây chẳng phải lần đầu của tôi. Ý tôi là, lần đầu tôi có khách hàng làm công việc này. Tôi làm ở bao nhiêu resort cao cấp, lẽ nào mà tôi không rành mấy chuyện cơm bữa đó sao. Chỉ là chẳng ai dại gì ghi thẳng cái nghề ấy vào giấy, nó thường được khéo léo che đậy bởi những danh từ đẳng cấp như người mẫu, doanh nhân, trợ lý, stylist… vậy thôi.

– Đào chính trị.

Chị vẫn nhìn ra khung cửa sổ lớn, nói hờ hững như thể tôi nghe hay không mặc kệ.

– Vâng.

Tôi ngồi trên chiếc ghế bành cách chị hai mét, bầu không khí khi đó nói căng như dây đàn là sai, nhưng nói nó bình yên càng không phải. Các giác quan của tôi làm việc mạnh hơn bao giờ có thể, hòng cố gắng lưu trữ lại toàn bộ hình ảnh, mùi vị, âm thanh của giây phút này. Tôi chưa từng muốn làm điều đó mãnh liệt như thế với ai, dẫu họ có là một người tầm cỡ thế nào chăng nữa. Tôi giật mình với chính suy nghĩ và cảm xúc của bản thân, rằng mình muốn ôm cả giờ khắc này vào chiếc hòm gỗ trên bàn, để không một ai, không dư vị nào thoát ra được.
Đêm hôm đó, tôi chẳng nhớ mình đã thiếp đi lúc nào, chỉ mở mắt ra vì ánh bình minh chạm nhẹ lên gương mặt. Và, chị đã đi mất.

Tôi nằm đó, ngỡ là mình mơ. Một giấc mơ quá thật.

Nhưng mà…

Cọng tóc đen dài trên đi văng hãy còn nguyên. Hai ly nước trên bàn vẫn nằm đó. Và, mùi hương của chị vẫn lãng vãng trong phòng. À, hóa ra tôi đã không thấy sự thật trong mơ. Tôi mơ ngay trong sự thật.

Đem cất tờ Health Form vào chồng hồ sơ khách hàng, tôi thấy mình còn vui hơn ngày có được chữ ký của Bella Hadid hồi 2018. Rồi một cảm xúc bỗng trào lên lồng ngực, tôi thấy mình đau và khó chịu, tôi nghĩ đến cảnh ai đó đọc được tờ giấy này. Bỗng dưng, ý niệm của tôi khi đó là muốn bảo vệ người phụ nữ ấy về mặt tinh thần, bằng mọi giá.

Hai hôm sau, chị lại ngồi đó đối diện tôi, gương mặt được đèn đường chiếu vào mờ nhạt. Và, vẫn cái mùi hương lạ lẫm đó, tôi hít không dám hít sâu, thở không dám thở mạnh, chẳng rõ vì lẽ gì. Thứ dư vị của một trăm cánh hoa hồng đen hòa mình với lá sồi đỏ, thêm một ít gỗ thông trên đại ngàn hun hút, nghĩ thôi cũng thấy… lạnh người. Tôi muốn hỏi chị vài điều về hôm trước, nhưng ngại chẳng biết bắt đầu từ đâu, ai đời làm người trị liệu mà khách hàng đi về lúc nào không hay cơ chứ.

Chị quay sang nhìn tôi, nhìn thẳng vào mặt, vào mắt. Ngồi đây gõ những dòng chữ này, lưng tôi còn lạnh cóng, như thể chị đang ở sau lưng. (Tôi vừa giật mình quay lưng lại nhìn thật, phew).

– Nếu không là người quen từ kiếp trước, cớ gì kiếp này có duyên ngồi lại với nhau. Em nhỉ?

– ………..

– Tiềm thức của một người được thăm dò bằng cách nào dễ nhất em biết không? Bằng tiềm thức của một người khác.

– ………..

– Em tin vào tâm linh và cách vận hành của vũ trụ đúng không? Em nghĩ gì về tiềm thức?

– Em nghĩ, đó là nơi lưu giữ ký ức của tất cả những kinh nghiệm mà đương sự đã trải qua, không chỉ ở kiếp này mà gồm luôn ở những kiếp trước. Chỉ là có hoàn cảnh phù hợp để bộc phát hay không mà thôi.

Nghe xong, chị cười mỉm và ra ý gọi tôi qua đi văng ngồi cùng. Vừa ngồi xuống, chị đã kéo tôi lại thật gần rồi đặt tay tôi lên trán chị:

– Em thấy gì?
Tôi đã chẳng thấy gì, ngoài chuyện khó thở. Tôi như bị ngộp trước vị khách hàng mới quen… hai ngày. Và tôi thấy sợ, sợ người ta nhìn thấu tâm can của mình. Dẫu cho, tôi chẳng làm gì xấu xa phạm pháp. Nhưng có lẽ để người dưng đọc vị được mình dù bất cứ lí do gì, cũng đủ làm cho đương sự thấy mất an toàn, và chếnh choáng. Tôi vụng về ngó lơ câu hỏi của chị, rồi thắc mắc:

– Tại sao tiềm thức của một người lại được thăm dò dễ nhất thông qua tiềm thức của người khác?

– Tưởng tượng bộ não con người là tình hình giao thông Sài Gòn giờ cao điểm đi. Ý thức với ý thức là bề nổi trên mặt đường náo loạn xe cộ ngược xuôi. Còn tiềm thức với tiềm thức là bề chìm dưới lòng đất, như Metro vậy, chạy đúng một đường, âm thầm – nhanh – chính xác.

– Wow, what a metaphor!
Tuy chưa nói chuyện và tiếp xúc đủ lâu, nhưng cách chị lựa chọn ngôn từ, cách trình bày mạch lạc một quan điểm, hay đôi khi chỉ một vài cử chỉ cơ thể cũng đủ nói lên về trình độ học vấn, tư duy và nhân sinh quan của chị. Rồi, chợt nghĩ đến cái nghề chị nguệch ngoạc ghi lên giấy vài hôm trước, tôi nực cười. Liên quan gì?

Hình như có đoạn, chị nói gì đó mà tôi không thể nào nghe thấy được, đôi môi ấy rõ là đang cử động, và đèn đường thì ích kỷ chỉ chiếu vào một phần ba gương mặt nữ nhân. Khung cảnh ấy làm tôi suy nghĩ về tiền kiếp, rằng chị là một Hoàng Hậu Trung Cổ, hay một vị tướng oai phong thời La Mã? Và nếu chị từng nói kiếp trước đã gặp nhau rồi, thì chị là gì của tôi kia chứ? Tại sao lại xuất hiện trong cuộc đời của tôi một cách nực cười vô lý như thế này? Bất giác, chị đặt tay lên trán tôi.

– Có nghe chị nói gì không vậy?
Phàm là một đứa diễn như không diễn, tôi nhanh chóng quay về thực tại hỏi chị một câu chỉ để chứng minh là mình luôn hiện diện:

– Tại sao những người thấy được tiền kiếp, họ toàn nhìn thấy Atlantis, Ai Cập, Hy Lạp, Ba Tư, La Mã mà không phải là đế chế khác và thời điểm khác hả chị?

– Vì chuyện đầu thai cũng có quy củ của nó, trật tự như việc thay phiên từng toán thợ làm việc trong công xưởng vậy. Bởi thế, phần nhiều những linh hồn đang sống trên thế gian hiện nay, đều đã cùng đầu thai với nhau một lượt ở những thời kỳ quá khứ trong lịch sử. Ngoài ra, những người hiện tại là gia đình, bạn bè, người đồng lý tưởng với nhau, có thể đã cùng có những nhân duyên với nhau trong nhiều kiếp trước.

Lúc đó, tôi đã không thể không đồng ý hơn với quan điểm này.

Những lần sau gặp mặt, chúng tôi vẫn giữ concept cũ, từ không gian cho đến thời gian, chỉ có nội dung cuộc trò chuyện là thay đổi đôi phần. Dần dần, tôi giật mình nhớ ra vai trò của mình lẽ ra… là một nhà trị liệu. Không, chị đã soán ngôi tự lúc nào, vì đã giúp tôi được thoả mãn, và giải thoát. Tôi bắt đầu biết mong chờ, mỗi “giờ tăng ca” kể từ đó.

Tấm hình tôi đăng kèm với bài, là chị chụp, chị rất thích ý nghĩa ẩn dụ của nó. Có những thứ, những sự việc, dù tỉnh táo hay cao minh cỡ nào vào ban ngày, cũng chẳng bao giờ có thể nhìn thấu. Vào ban ngày, không thể nào nhìn thấu.

Hôm nay, chị đến trễ hơn mười phút, gương mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt. Chị bước vào và không ngồi ở đi văng như mọi khi, mà ra đứng ngay khung cửa sổ lớn, nhìn trăng tròn. Căn hộ tôi ở cách xa ồn ào phố thị, đèn điện vì thế mà biết khiêm nhường trân quý ánh trăng. Tôi đứng trong bếp pha nước, ngoảnh ra nhìn chị và đã không dám chớp mắt chỉ để khát khao gìn giữ giây phút này. Chị dùng ngón trỏ vẽ nguệch ngoạc lên cửa sổ, như ký hiệu của nhiều chữ thập đè chồng lên nhau, ánh trăng sáng soi rọi lên mái tóc đen dài, lơ phơ một cọng vướng lại trên khóe miệng đầy. Thoáng chốc, tất thảy trước mắt tôi như một bức thủy mặc, và nữ nhi kia đã là một Hoàng Hậu ung dung trong lớp phượng bào. Uy nghi, ai oán, uỷ khuất. Dẫu ánh trăng rằm ấy có sáng thêm bội phần, cũng không tỏ được lòng người đang ca thán điều chi.

Hoàng Hậu, người là ai vậy? Phải chăng người vô tình té xuống dòng Dương Tử trôi ngược về chốn đô hội này? Bầu không khí khi đó đông đặc lại, ma mị và đầy ảo ảnh. Giai điệu đương đại đang chạy trên Spotify lúc ấy thật hoang đường, như thể đem cái “thì hiện tại” vô phép này náo động đến “thì quá khứ” tĩnh lặng trong trẻo kia. Gía mà lúc đó, tôi có được năng lực thổi một bài tiêu, thì thời gian đã kéo dài vô tận. Tôi chậm chạp bước đến sau lưng Người, sợ hãi bất cứ sự chuyển động nào cũng có thể làm mọi thứ vỡ vụn ra, hóa tro tàn, sợ đến mức kiểm soát luôn cả hơi thở nông cạn của mình.

Chúng tôi đã ngồi bệt xuống sàn nhà gỗ, để ánh trăng rằm soi rọi lên gương mặt, tưởng chừng như được kết nối với toàn thể tinh tú. Lúc ấy, tôi cảm nhận được tần số, được sự rung động của những ai còn trăn trở giờ này, của những tiếng nói tuyệt vọng thốt lên quặn thắt nơi xương sườn. Dẫu chẳng nghe thành tiếng rõ ràng, nó cứ rè rè rồi giật đứt đoạn nơi thanh quản, như những cuộn băng chép lậu năm 1992. Nhưng ít nhất, tôi biết là họ ở đó. Cứ đúng một khung giờ, vũ trụ sẽ có sự trở mình lạ lẫm, sự rung động đó từ nhẹ trở nên mạnh dần, mà không phải ai cũng bắt sóng được.

Sự kiện ấy, chẳng biết kéo dài được bao lâu, nhưng rồi tôi thấy mình kiệt sức. Tôi đã muốn trút bỏ tất cả các tử huyệt cảm xúc của mình xuống, mà dựa vào bờ vai sau lớp hoàng bào kia. Thật ra, ở bên chị suốt hai tuần rồi tôi đâu phải cố gắng, đâu phải chứng minh bản thân có những gì và đáng giá bao nhiêu. Chắc là vì vậy, mà tôi thấy các luân xa của mình không còn bị tắt nghẽn, dòng năng lượng cũng theo đó mà ổn định hơn mỗi khi đêm về. Tôi, hít một hơi sâu nhất có thể, và nghiêng người dựa vào Hoàng Hậu của mình.

Ầm!

Tôi ngã sóng soài trên chiếc sàn gỗ. Vốn dĩ, làm gì có bờ vai nào ở đó. Suốt hai tuần nay.

Đã chẳng có ai ở đó. Em ạ!

Rằm. Mồng 5 tháng 7 năm 2020.

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved