Day Dứt Nhớ

tác giả Như Hoa Ấu Tím
56 xem

Mỗi lần Tết đến, mùng Một Tết là ngày chúng tôi đi thăm mộ ba mẹ tôi, một điều không thể thiếu.

Mẹ tôi mất trước nên thông lệ hàng năm là bố con tôi đến thăm mộ mẹ ngày mồng một, truớc khi đi lễ đầu năm, đi chúc Tết bà tôi, rồi đến nhà bác Cả.

Khi Bố tôi đi cải tạo, năm đầu tiên không có ông và vài năm tiếp theo sau đó, chị em chúng tôi cũng theo đúng thông lệ ấy, ngày đầu năm là của mẹ, không còn bà, không còn bác để đến chúc tuổi như xưa, về nhà im ắng cùng nhau buồn hơn, hoang mang hơn và đau đớn hơn. Vài năm sau đó tôi đã tìm ra bố, mang ông về bên Mẹ.

Rồi tôi lại phải mang ba mẹ tôi đến một chỗ khác xa trung tâm Sài Gòn hơn theo qui định. Chuẩn bị sẵn một phần đất mới cho bố mẹ tôi ở Bình Hưng Hòa, yên trí ngày cải táng mẹ giống như lần cải táng Bố tôi trong trại học tập cải tạo Suối-Máu, chỉ còn lại cốt nên chúng tôi đào huyệt vừa đủ cho hai cái quách.

Ngày cải mộ, gia đình họ hàng không ngờ đuợc mộ của me tôi đã kết lại. Nghĩa là Me tôi nằm đó như ngủ, không hề suy xuyển chút nào dù đã ở trong lòng đất hơn mười một năm. Tôi nhớ ngày liệm mẹ, các bác về từ Bảo-Lộc đã mang cả tạ chè mộc để ướp mẹ, chiếc hòm bố tôi mua từ tiệm hòm Tobia trên đuờng Hiền Vương gỗ thật đẹp, có thể hai điều này đã giữ hình hài của mẹ tôi không mục rửa chăng? Đám ma của mẹ tôi, bố tôi đã yêu ái làm mọi việc tốt nhất cho bà, trong nỗi đau đớn bất ngờ mất người vợ yêu dấu.

Trong lúc ấy, tôi nghe có tiếng xì xào phải làm vài điều gì đó để chỉ lấy phần cốt. Không thể nào chịu đựng được việc ấy, tôi quyết định ngay, không làm gì hết chỉ đặt mẹ tôi vào áo quan lần nữa và chuyển sang huyệt mới.
Tôi và anh vội vã chạy lên Bình Hưng Hòa nhờ các bác các anh các chị đang đợi trên ấy, người một tay khơi cho rộng thêm lòng huyệt, trong khi chúng tôi đi mua áo mới và tìm xe di chuyển Mẹ. Chúng tôi dự định sẽ di chuyển hai cái quách bằng cách ôm vào lòng và dùng xe gắn máy là đủ.
Ngồi sau xe honda anh chở, mắt không thấy gì hết ngòai dáng mẹ đang nằm đợi tôi dưới làn nắng nhạt hanh hanh. Họ hàng tản đi vì ai cũng ngại nhìn mẹ lúc ấy, dù với chị em chúng tôi mẹ vẫn đẹp dịu dàng, hai bàn tay xếp trên ngực gân máu vẫn hồng, da mẹ trong suốt. Quần áo mặc cho mẹ khi liệm năm 1972 vẫn y nguyên như cũ, mùi đất nồng chung quanh xộc lên mũi hay sự tiếc thương nghẹn ngực, làm tôi và các em có cùng một cảm giác bị ngộp giống nhau, cho đến khi òa lên khóc được. Tôi mang cảm giác nặng nề ấy để chu toàn mọi việc cho Bố Mẹ. Tôi tạ ơn người chủ trại hòm, khi nghe tình huống đã bán ngay chiếc áo mới cho mẹ tôi, không cần giấy tờ xuất nhập chi hết. Ông tài xế xe lam vô tình tôi gặp trên đường, đã nói cùng các hành khách đang ngồi trên xe, xuống đón xe khác, để ông có xe trống mà chở Mẹ tôi. Hành khách trên xe nhường ngay, lúc ấy hồn xác tôi không hiện diện, tôi không nhớ có nói lời tạ ơn đúng nghĩa đến họ chưa. Sự việc xảy ra nhanh hơn tôi tưởng.
Bây giờ khi viết những điều này có vẻ dễ dàng quá, nhưng khi ấy là cả một sự khó khăn không sao kể xiết. Những nghĩa trang trong thành phố Sài Gòn bắt buộc phải dời đi, mua áo quan phải có giấy tờ chính quyền cho phép, người sống không đủ ăn còn phải lo toan thêm cho người đã khuất. Miếng đất ở Bình-Hưng-Hòa tôi may mắn tìm đuợc vì cha chánh xứ cùng làng với bà nội tôi cho, gia đình các bác họ tôi, sống trong xứ đạo ấy, hứa sẽ chăm sóc phần mộ, nếu chị em chúng tôi thoát ra ngoại quốc được.
Hoàn tất việc cải táng cho hai bậc sinh thành xong, nghĩa trang Bình Hưng Hòa có nấm mộ đôi đặc biệt. Đến thăm mộ bố mẹ tôi, chỉ cần hỏi “ngôi mộ đôi” là ai cũng biết. Có nhiều bạn của bố tôi, sau khi được thả từ trại học tập, đến viếng mộ chỉ cần hỏi “ngôi mộ đôi” là tìm ra ngay.

Sáng nay tôi nhận đuợc điện thư từ Việt-Nam cùng những tấm hình cô em gái tôi gởi sang. Những lời em chúc, cùng câu: “Sáng mùng một em đi thăm bố mẹ…” bao nỗi nhớ trong tôi òa vỡ. Tết của tôi luôn có nỗi nhớ day dứt này. Nén hương tôi và anh thắp trên bàn thờ, ánh nến điện lung linh, nhánh tắc bố tôi thích, cành cúc mẹ tôi yêu, tôi tìm mãi nhành mai cho bố vẫn chưa tìm ra trên xứ người khí hậu lạnh lẽo.

Và tin trên internet về việc giải tỏa nghĩa trang Bình Hưng Hòa cuối năm 2007, làm tôi xốn xang, có lẽ tôi sẽ phải về để lo lắng cho cha mẹ tôi lần nữa. Lần này tôi sẽ hỏa thiêu phần vật chất còn sót lại và thả vào hư không, không gìn giữ nữa. Phần linh hồn của cha mẹ tôi đã và sẽ tồn tại mãi mãi trong lòng chị em chúng tôi, nhất là hình ảnh phảng phất trong khóe mắt nụ cười các con các cháu, khi chị em tôi bỗng bật nói: “thằng Bờm cười giống y như ông ngoại”; “Con Bê có ánh mắt giống y như bà ngoại” .

Cứ tưởng rồi quên đi nhưng một khắc giây nào đó, nó bỗng bung ra thổn thức như lúc này.

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved