Úi trời ! Nghe anh than tui thương anh đứt ruột Công chiện hằng hà cũng ráng nói đôi cau Trách ông xanh ai ở không mà trách Xuân tới Xuân đi đâu phải tại ai cầu. Để chi lỡ duyên lỡ kiếp Xuân thì…
Như Hoa Ấu Tím
-
-
Ánh Sao Đơn Mình em lẻ bóng đơn côi Mưa xiêu hạt nhỏ lệ dâng cơn sầu Đường khuya đèn hắt hiu mầu Dáng em mờ nhạt, áo nhầu lòng nhau Cho ta gánh chút tình đau Cho ta dìu gót chân em qua cầu…
-
Lúc nhận dì về, mẹ nói để mẹ trang điểm cho dì. Mấy món mỹ phẩm cũ kỹ trong giỏ của dì đã cạn, mẹ đích thân đi chợ mua mấy món hàng mới. Mẹ nói, hồi sống chung, mẹ bị dị ứng với mấy…
-
Hình ảnh những cô cậu học trò, một tay cắp cặp, một tay cầm theo bình mực tung tăng tới trường, lỡ không may mực trong bình văng đầy người và quần áo trông thật tội nghiệp…! Gọi là viết lá tre là do đặc…
-
: Thói “ăn” nết “ở” của người Việt Không biết có phải do hoàn cảnh thiếu ăn thiếu mặc từ xa xưa, mà người Á đông nói chung, người Việt nói riêng, đặc biệt quan tâm tới miếng ăn. Ăn không phải chỉ để sinh…
-
Chiều thật buồn. Tôi lang thang, bước chân vô định dẫn đến nhà nàng. Từ ngày còn chung trường, tôi mê nàng vì đôi mắt ấy, lúc nào cũng buồn buồn và mơ màng như sương khói. Ông nội tôi nói: “Thương phu trích lệ”.…
-
của Một Gia Đình HO Trên Đất Mỹ 1.Cuộc Tìm Kiếm Vô Vọng Thuận xếp tập hồ sơ lại, nhìn người con gái đối diện, mỉm cười đứng dậy bắt tay cô gái và nói: – Chúc mừng Cô gia nhập vào Biomedical Research của…
-
Truyện: Paustovsky Kim Ân dịch Một buổi tối mùa đông năm 1786, trong ngôi nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô thành Viên, người đầu bếp cũ của bá tước Tun- một ông lão mù- đang hấp hối. Nói cho đúng, đó cũng chẳng phải là…
-
— Ông có phải là thợ rèn không? Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng, làm cho thợ rèn giật mình. Ông cũng không nghe thấy có người mở cửa và đi vào trong. — Bà đã bao giờ thử gõ cửa chưa?…
-
Ngày nào mà chẳng soi gương chẳng nhìn khuôn mặt mình, đã quen từng đường nhăn trên mặt, từng nếp tóc trên đầu thế mà lần này chị Bông nhìn ngắm mình lâu hơn và nỗi buồn từ đâu bỗng kéo về làm như hôm…

