BẠN THÂN

tác giả Trần Thị Phương Lan
38 xem

Cả đời, tôi chỉ có vỏn vẹn hai người bạn thân, và H là một. Những người bạn thân của tôi đến với tôi hầu như đều do cái “duyên” đưa đẩy, nghĩa là những người trong cuộc chẳng ai tìm ai. Lớn lên, tôi mới biết lắm người chỉ cố công kết thân với những ai có vai vế, thân thế, có tiền bạc địa vị, danh tiếng….. vì những động cơ vị kỷ, chẳng tình chẳng nghĩa, nên “tình bạn” của họ không được trong sáng như thuở còn ngồi dưới mái trường. Như định mệnh, những người bạn thân của tôi được đặt vào đời tôi trong một khoảng thời gian nào đó, rồi họ ra đi giống y như lúc đến, không báo trước.
Niên học lớp 11, tôi và H. vô tình, như tôi đã nói ở trên, trở thành bạn thân. H. là một cô gái tính tình dễ thương, ngọt ngào, tốt bụng, hiền hậu nhất trần đời. Cả lớp ai cũng quí mến H, thày cô cũng vậy, vì H tuy học không giỏi lắm nhưng lại rất siêng năng, ngoan ngoãn, hiếu học. Tôi đã từng nghe nói, và chính tôi cũng đã nhiều lần lập lại rằng, những người yểu mệnh thường thường vui tính hơn hoặc dễ mến hơn người thường chúng ta rất nhiều.
H. vai ngang, và có đôi bàn tay to khác thường. Nhưng H. còn ít nhất một “tướng lạ” nữa dù tôi không biết. Có hôm tôi và H đang ngồi nói chuyện ở bàn trên, thì “bé Thủy” ở bàn dưới nói vói lên rằng, Trời ơi mắt H dữ quá. H nói chuyện với Phương Lan mà như ăn tươi nuốt sống PL vậy! (Sở dĩ tôi gọi là “bé Thủy” vì tôi muốn nhắc đến thày giáo V dạy môn toán của chúng tôi. Trò nào thầy cũng gọi bằng bé ráo trọi, chỉ có điều “bé Lan” thì dốt toán nhất lớp, lên bảng trả bài chỉ biết đứng khóc trừ; nhưng “bé Thủy” trái lại, lại luôn giành ngôi đầu lớp môn học hóc búa nhất đời học sinh này, và có được điểm chín, mười môn toán đối với “bé Thủy” thì dễ ợt, ngon ơ giống như ăn cơm tấm sườn bì chả vậy).
Hôm khác, anh Hỷ bạn anh hai tôi lại nói với tôi rằng, Bữa nào em gọi H lại anh coi tướng cho, H có một cái “tướng lạ” lắm! Đối với người thích/biết coi tướng thì ai người ta cũng đè đầu ra coi, chẳng cứ có tướng lạ hay không. Lần đó, anh Hỷ bảo H rằng, Em có cặp mắt sáng quá, gọi là lộ quang. Em nên đeo kiếng vô để che bớt tướng ấy.

Ba má H là điền chủ. Nhà bạn có nhiều trang trại trồng mãng cầu, chuối, nhãn ở Cần Giờ. Song thân H mua một căn nhà trên SG để chị em H tiện việc ăn học trên SG, còn cả gia đình họ thì vẫn sống ở quê. Có lần H dẫn tôi về quê Cần Giờ bằng đường thủy, tại bến Bạch Đằng. Đời tôi ít có biến cố, nên kỷ niệm nào tôi có được thì tôi cũng đều nhớ rất dai. Tôi hay bị say xe, nên đã chuẩn bị tinh thần kỳ này sẽ bị say sóng, nhưng lạ lùng thay, đến cuối cuộc “hải hành” mà tôi vẫn chẳng hề suy suyển gì. Sau này có dịp đi xe lửa, tôi cũng tỉnh như sáo. Hóa ra cơ thể tôi chỉ có ác cảm với xe hơi và xe đò mà thôi (Còn phi cơ thì chưa có kinh nghiệm nên không thể nói trước được).
Một hôm, người quen của gia đình H, ở nhờ tầng trệt nhà của H trên Sài Gòn, dọn đi nơi khác, H và tôi bèn vô căn phòng trống đó chơi, thì một chuyện lạ lùng xảy ra. Lúc ấy H đang nằm trên một chiếc giường, tự nhiên tôi thấy H trông giống y như xác một người đã chết, nhưng chỉ một lát sau thì cảm giác rùng mình rợn người đó biến mất, nên tôi quên khoắng đi mất.
Sau đó, tính tình H bắt đầu thay đổi 180 độ rất lạ lùng. Chẳng còn đâu cô bạn ngọt ngào dễ mến đáng yêu ngày xưa. H kiếm chuyện gây sự với tôi mọi lúc mọi nơi mọi điều, khiến tôi đâm ra phát sợ và một hôm, tôi đã tự nhủ lòng rằng chẳng thèm chơi với H nữa, và trong lớp còn cả sáu chục bạn khác mà, tôi đâu có thiếu bạn! Mãi sau này tôi mới nghe má và anh tôi nói rằng, người sắp chết thường hay đổi tính, hiền thành dữ, dữ hóa hiền. Thì ra là vậy.
Nhưng tối hăm bốn Noel năm đó, thật bất ngờ, H tới nhà xin lỗi tôi, ngỏ ý muốn làm quen lại, và rủ tôi đi chơi Noel rồi về nhà H ăn reveillon luôn. Năm 1976, nguồn sống của chúng tôi –tiệm sách gia đình, bị đóng cửa– đã bị cắt đứt. Hầu như lúc đó chúng tôi chẳng có gì ra hồn để bỏ bụng, nói gì tới ăn reveillon! Nhưng tôi đã chấp nhận lời xin lỗi của H không phải vì miếng ăn (là miếng tồi tàn) đó, mà bởi vì H buồn bã khẩn thiết quá, nên tôi nghĩ dù gì thì H cũng đã xin lỗi rồi, và ta nên đánh người chạy đi, chớ đừng đánh người chạy lại.
Sau khi ăn reveillon xong, (một bữa reveillon chẳng ngon lành gì tuy cũng đủ cơm gà cá gỏi), vì nhà H không có ai nấu ăn giỏi), thì cảm giác ớn lạnh rùng rợn mà tôi đã cảm thấy cách đó một tháng lại quay lại. Ác một điều H lại quay sang nói rằng hãy ở lại qua đêm với H Noel đó, rồi H sẽ tới xin phép má tôi sau, vì H đang rất buồn. Tuy thương bạn, và lại thấy bạn quá sầu khổ như vậy (dù H không cho biết lý do) nhưng tôi vẫn viện dẫn bao nhiêu cái cớ để nằng nặc từ chối, đòi ra về, trừ một sự thật duy nhất tôi không dám nói ra: Đó là lần thứ hai tôi thấy H nằm trên giường, mặc nguyên đồ trắng, trông giống y như xác một người đã chết rồi!
Hôm sau vì đang kỳ thi lục cá nguyệt, tôi lên TĐ tìm chỗ yên tĩnh học cho bài vở dễ nhập tâm. Vừa đạp xe về tới nhà thì em tôi và anh Hỷ bạn anh hai tôi nói rằng nhà H mới tới báo tin H đã chết. H đã uống cả trăm viên thuốc chloroquine. Ba H từng là du kích nằm vùng tại đặc khu Rừng Sác nên trong nhà còn có nhiều thuốc trị sốt rét cũng là điều dễ hiểu.
Lâu rồi tôi không nhớ gì tới H. Một hôm gần Noel nằm mơ thấy H, giựt mình tỉnh dậy, tôi chợt nhớ, thì ra sắp tới ngày giỗ H!
Trần Thị Phương Lan
(Bút nhóm Hoa Nắng)

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved