Mỗi bông hoa ấp ủ chút hương thầm kín, ngay cả cỏ dại cũng thế, hương là duyên màu sắc là dáng, có cô duyên ơi là duyên mà sắc thì chẳng có chi hoặc ngược lại.
Hồi đó, lại nhớ lại ấm ớ trở về cái thuở có người hì hụi mang tặng hoa hồng cho nàng, không phải tặng một cành, anh chàng tóc dài chấm ót mang một chậu hoa chỉ có đúng một cây hoa hồng vừa có đúng một nụ, băng ngang con đường Hùng Vương sang cho nàng . Nàng khi ấy chanh chua ô mai cam thảo, biết “kê tủ đứng” vào những lời người ta tán tỉnh, biết móc biết khều làm người định bụng nói chi đó với nàng đỏ mặt tía tai cụt cả hứng, mất cả bình tĩnh trước ánh mắt tinh nghịch của nàng “đực mặt” khờ câm!
Trở lại chậu hoa hồng được tặng, anh chàng ấy ở đối diện nhà nàng, không ở cạnh nên chẳng có giậu mồng tơi mà làm thơ, cũng chẳng có hoa sứ tỏa mùi mà viết nhạc, vì cách cả con đường đầy xe cộ qua lại nên chẳng có gì là thơ là mộng. Nhà chàng lan can quay ra mặt đường có trồng vài chậu kiểng, nhà nàng lan can không quay ra trông đường mà quay sang hướng Tây, mỗi chiều nàng hay ra ngồi ngóng chiều buông cùng đám hoa Tí Ngọ – Sao Nhái – dưới giàn Thiên Lý có cả vài chậu lan rừng chỉ có lá chẳng thể có hoa. Có lẽ chàng thấy nàng mơ màng như thế mà “cả gan” mang chậu hoa từ Đà Lạt về tặng nàng. Cái chậu hoa này đọng trong ký ức gần nửa thế kỷ vì nó quá đặc biệt, cây hồng phải to phải gân guốc mới đơm nụ nở hoa, đằng này cái chậu chỉ gấp sáu lần cái lon sữa bò, thân cây bằng ngón tay cái xù xì vỏ, mang cái nụ chúm chím nở cao hơn quyển vở chút xíu màu hoa đỏ thẫm như nhung. Lục mãi trong ký ức không ra cái tên của chàng, thế mà lại nhớ cái dáng gầy gầy lừ đừ kiểu bất cần thuở “rớt tú tài anh đi trung sĩ”, giọng nói nửa Nam nửa Bắc sang gõ cửa đưa chậu hoa nói đúng một câu: “Như trồng đi hoa này thơm lắm!”
Ái chà, con gái đàn bà hay bị choáng ngất vì một điều gì đó bất ngờ xảy ra, trong vài giây như thế nàng đã giơ tay đón lấy chậu hoa và anh chàng điềm nhiên thong thả băng ngang qua đường đầy xe về nhà. Tỉnh hồn thì anh ấy đã tuốt bên kia đường, muốn buông lời chua muốn thả câu cay chẳng kịp, đã bảo thuở ấy nàng như con nhím chỉ biết xù gai bắn, không hề nghĩ đến chuyện làm con mèo ngái ngủ ngu ngơ. Anh chàng ấy cũng lạ, rình làm sao mà biết tên nàng, có lẽ tại cái bảng tên đeo trên ngực áo khi đi học, cho dù lấy cặp che cũng có lúc bị phô ra, hay có thể khi nàng đi làm bảng tên bị chàng đi theo mà không biết nhỉ ! Biết tên nhưng nhất định gọi nàng bằng một chữ “Như” cho nó lạ, ai cũng gọi tên cúng cơm, mình ta gọi nàng tên ấy! Cái lần dõng dạc nói cho “Như” hay điều ấy là vào một buổi chiều, cũng nghêng ngang gõ cửa hỏi thăm: “Hoa hồng nở chưa Như?” dĩ nhiên cái giọng Bắc Kỳ cao hơn một bát độ trả lời: “Như nào?” thay vì trả lời câu hỏi.
Nghĩ lại sao thấy mình ngày xưa quá kỳ dị, không phải kiểu kỳ hoa dị thảo mà là kiểu bất lịch sự quái đản, người ta có thích mình mới tặng mới cho tại sao không mở lời cảm ơn mà lại sẵn sàng đối phó nhỉ. Có lẽ tại những câu hù dọa từ người lớn: “Con gái lớn rồi phải tránh hơi trai, nắm tay là bị thư phình bụng, là bị chết không kịp trối!” ám ảnh, nên thấy con trai là xù lông nhím, trợn mắt nai hăm dọa, chả hiểu có ai sợ không mà ngày càng có thêm nhiều chuyện chất chứa trong hành trang tuổi trẻ. Giàng ơi! cái tuổi trẻ ngày ấy đến bây giờ lôi ra xem lại nó đóng bụi đến cả một tầng rồi, anh chàng lừ đừ tóc chấm ót thuở ấy bây giờ hẳn đã tóc trắng má hõm dáng rút lại chẳng nhận ra, nhìn lại “Như” nếu có duyên gặp lại chắc chắn không thể nào có chuyện “Liếc đưa nhau đi rồi đôi mắt có đuôi!” được nữa, 24 năm xưa của Phan Khôi may ra có thể chứ hơn 44 năm xưa thì vô vọng “ấy ơi!”
Nó kỳ cục lắm lận, tóc chàng không nhuộm để trắng, tóc nàng gian dối nhuộm nâu đen, da chàng để y dáng thời gian trôi, da nàng mỹ phẩm đắp đầy đêm đắp – sáng đắp thêm cả mảng phấn vừa trắng vừa hồng vừa xanh đen đủ sắc, gặp lại nhau nhận ra nhau mới là lạ!
Giàng ơi! Cây Sơn Thù Du hồng trước nhà hoa nở trái mùa sao giống nàng bây giờ thế nhỉ, lá vàng thu mà hoa còn điệu bộ đơm bông
Trở lại chuyện đóa hồng xưa, nàng không cám ơn người cho, thế mà chăm sóc cây hoa từng giây từng phút, đi học thì che nắng về nhà thì tưới nước cho nên hoa chết ngắt khi chưa kịp nở. Moi trong ký ức ngày xưa đặt sự hiểu biết cỏ cây bây giờ vào, để có thể xác định rằng: Hoa tình xưa chết yểu vì nàng “ngu!” Hoa thích nắng sáng thì nàng che, hoa không thích ngập ngụa nước thì nàng tưới đẫy vào, nhất là cho uống nước vào lúc đất bị nóng buổi chiều nữa mới ác ơi là ác.
Bây giờ nàng bớt ngu, muốn xin lỗi người tặng mình đóa hồng đầu tiên, không cây hồng đầu tiên mới đúng, tìm đâu ra nhỉ! Kệ nó đi, biết hối lỗi dù muộn màng cũng đáng tha thứ. Nhất là nàng bây giờ trồng hồng giỏi lắm, biết dậy dỗ hồng nở bông nhiều ít – biết uốn hồng từ bụi thành cây, biết duyên không phải do Giàng mà do chính mình tạo dựng, muốn có hoa để ngắm thì phải vun bón, chẳng có duyên nào không trồng mà mọc, có mọc không trồng chỉ có rễ Ngô Đồng!
Cười vui một ngày nha em ! Leo lên mái nhà nhìn thẳng sang nhà anh chàng đó đó, thuở em leo lên được mái nhà thì cả nhà anh chàng đã vuợt biển đi mất – không biết chàng còn hay đã mất . Chị nợ người ta lời xin lỗi!