HƯỜNG

tác giả Như Hoa Ấu Tím
209 xem


Thiệt ác nhơn mà, ai đòi uýnh đờn bà bằng một cành hường vậy ta, tui nghe hoài đó nghen chị: “Không nên uýnh đờn bà, dù chỉ bằng cánh bông hường!” Ông Địa ơi hường nào tui không biết, chớ cây hường của tui ha, gai nó chỉa ra y như tóc mấy thằng đầu đinh có trét keo cứng ngắc vậy đó chị, nó đâm cái nào tui la trời cái nấy tưởng tượng thôi mà tui đã nổi gai ốc, thử thời ông nội nào cầm cành hường tui trồng, quất tui một cái có nước tui kiêu nai quăn quăn (911).
Chị đừng hỏi sao tui trồng hường hen, cái nghiệp tui nó khổ, khổ từ khi tui được đầu thai làm đờn bà, mà là đàn bà Việt Nam nữa chớ, hễ chồng cầy thì vợ cấy, hễ chồng nghỉ thở, vợ tiếp tục mần tiếp. Ừa! Mần tiếp công chiện trong nhà chớ chi, nấu cơm hen, dọn rửa hen, đến chừng cha con nó chà chưn sạch sình leo lên chõng ngủ rồi, tui cũng còn mần.
Qua xứ người ta, ai nói đờn bà số một-con nít số hai- con chó số ba rồi mới tới đờn ông thì nói chớ lỡ là đờn bà Việt Nam rồi, cái vòng tròn nó khởi đi từ con số bốn. Nữa, chị hỏi ngặt nữa, tui nói dị chị nghiệm không ra ha, là đờn ông trước mới tới số một, số hai, số ba đó đó.
Rồi tui vòng lại chiện trồng hường, vẫn biết là:
– Hường nào mà hông có gai,
gái nào là gái hổng hay ghen chồng!

Hường đẹp là hường có gai,
gái đẹp hổng biết kiêu căng là khờ.
Cho nên tui thử coi coi cái đẹp có xứng với cái kiêu căng gai góc không, bằng cách tui chịu khổ thêm chút nữa, là đào lỗ trồng hường.
Xứ mình có miệt cao nguyên Đà Lạt là có hường, tại hường nó đại diện cho đờn bà đẹp kiêu kỳ, nên nó đòi mát, đòi che:
– Trồng hường phải biết che hường,
nắng che mưa đậy hường thời tốt tươi.
Trồng trầu phải biết khai mương,
thân trai hai vợ phải thương cho đồng.
Hú hồn không chị! Con bồ nhí con vợ hai là hường, con vợ cha mẹ cưới gả đàng hoàng là đám trầu cay, đám trầu càm ràm cưởi nhưởi.
Ta nói, đờn bà không biết viết thời thôi, biết viết là viết ba cái chiện chồng con tình duyên lận đận, than bà trời mưa than ông trời nắng than già than xấu, than bị phụ rẫy than kiếp hường nhan than luôn giùm bà hàng xóm, nhón chút than tiếp cho đờn bà xứ người ta, hễ còn hơi than luôn giùm cho kiếp sau kiếp trước. Than riết hết chiện than, cái buồn tình đi coi bói. Chị tin hay không tin tui không biết, chớ đi coi bói là một cách giải tỏa nỗi niềm sâu kín trong tâm tư không biết tỏ cùng ai đó nghen chị, chị dòm kỹ đi ha, Tây – Ta – Tầu – Mễ – Ai Cập – Ấn – Thái – Thụy Điển – Na Uy – Bình Tuy – Phước Tỉnh – Bà Đen, đâu cũng có bà Chúa Xứ, mấy bả có cho số “điện thoại biết đi” đàng hoàng trong mấy khu quảng cáo trên báo tháng, báo tuần, báo ngày, báo điện tử nữa đó chị. Điện thoại di động hổng phải điện thoại biết đi chớ là cái điện thoại chi, mà chị tính bắt lỗi tui, thiệt cái mà là tình, để tui nói tiếp cho nghe nè, mấy bà Chúa Xứ nhận góp ý trong mọi chuyện, từ mua bán nhà cửa tới thỉnh bùa yêu, xem ngày lành tháng tốt kê giường kê tủ, mua bếp mua tủ lạnh, nói chung là góp ý ráo nạo.
Rồi một bữa kia, theo tiếng gọi sâu thẩm tâm hồn của người phụ nữ mềm yếu, tui đi coi bói bà Chúa Xứ Ấn độ, sau khi bả dòm tui từ trên xuống dưới từ trái qua phải, bả mở bộ bài cào xóc xóc, rồi biểu tui nhắm mắt thành kính cầu thần Ách – Già – Đầm – Bồi, Cơ – Rô – Chuồn – Bích, biểu tui bốc đâu chừng năm sáu lá bài đưa bả, bả đặt tụi nó xuống bàn mần thinh hỗng nói năng chi hồi lâu, cái rồi bả dòm tui tiếp cái rồi tui nghe bả nói: “Số chị là số tiên mắc đọa, chị ráng chịu hết kiếp này, kiếp sau chị trở về tiên giới hưởng phước khỏi làm người nữa”.
Tui ráng hỏi thêm: “Dị chớ kiếp trước của tui là sao?”
Bả biểu kiếp trước của tui là Tiên, lúc bả trả lời câu tui hỏi hen mắt của bả nhìn tui tỏa nhiệt, mặt của bả đanh y hình mặt tượng, quai hàm của bả bạnh ra y hình con rắn hổ lửa muốn khè! Thiệt nghen chị tui không muốn tin mà tui phải tin, tin tui là tiên mắc đọa tin tui mắc tội làm bể chén ngọc chung vàng của ông Trời, mà ổng ném tui xuống trần làm kiếp đàn bà Việt Nam, hường nhan một đóa.
Sau bữa đó lòng tui thanh thỏa, hễ chồng la con trách móc là tui cười mỉm chi nói thầm trong bụng: “mấy người đâu biết tui là tiên mắc đọa, la rầy trách móc tui nhiều nhiều thêm, đặng tui mau trở về tiên cảnh.”
Tui dịu dàng đài các, tui khép nép điệu đàng, hễ ngồi tui ngồi chéo nguẩy, hễ đi tui ráng kềm đôi tay không đánh đòng xa ăn tui ăn rón rén, uống tui uống thẹn thùng, đám con tui nó la làng: “Má à má, lóng rày má điệu rơi điệu rụng, điệu trơ cuống bông hường, điệu héo luôn đám trà mi, điệu tới con công hay múa nó hổng biết múa sao luôn đó nghen Má.”
Ông chồng tui nửa đêm hỏi tui: “Bà tính đội đèn, ra “giá” nào mà đi ngủ bà cũng trét phấn bôi son dị bà.”
Chị thấy đi coi thầy bói có tác dụng dữ thần hôn, khi không tốn có hai ba chục đồng bạc, tiền trả cho một lần làm móng tay, móng chân chứ mấy, mà thành tiên luôn đó chị thấy không?
Nói nào ngay, tui làm tiên đâu chừng hai ba tuần chi đó, bỗng dưng tui mệt ngang xương, trở lại bình thường để hường khỏi rụng cuống, đám trà mi nở lại tươi trong, con công bên nhà hàng xóm múa lại, con tui nó khỏi sợ tui mắc bịnh tà, ông chồng tui ngủ thẳng chơn, nửa đêm khỏi giựt mình thức giấc.
Khi hết hứng đóng vai tiên mắc đọa, tuồng vãn tui trở lại kiếp người, chấp nhận khổ nên tui trồng hường chơi. Đám bão đem mưa tới là ông Trời xúi tui: “Trồng hường đi bay!” Khỏi nói tới đất đồi đất núi, đất thung lũng hoa vàng San Jose, nó cứng như đất sét nung, tới hồi gặp mưa nó dịu nhiểu, tui xắn đâu chừng bốn xắn là có cái lỗ bự chảng, đủ cho cái gốc hồng bán son (sale) rẻ rề có mấy đồng bạc chun vô, trước khi bỏ rễ xuống chị nhớ trộn đất cho đều với ba mớ rêu khô (peat moss), ba mớ vỏ cây khô (ground bark), ai có tiền mua gốc hồng có tên có tuổi Jackson&Perkins lên đến ba bốn chục đồng, tức là mất toi hai lần đi làm móng thì dĩ nhiên cây nó mạnh, hường nó thơm mà có một thứ hai đứa nó giống y nhau là gai, con nào con nấy dữ như chằn, nghèo giàu gì hễ đẹp chút là kiêu căng bắt ghét, tui rủa tụi nó dị đó, mà rồi tui cũng lụi hụi chăm bón, y như chăm con gái rượu, đợi nghe chòm xóm láng giềng khen: “Mèn ơi chị Hai có tay nuôi con dữ hen, con nào con nấy trổ mã đẹp thấy sợ.”
Bà Lilly hàng xóm tui đó chị bả biểu tui: “Mèn ơi ba cây bông hường ‘du’ trồng đẹp dữ thần heng, mà gai nó bự dám chừng gấp rưỡi nhà ‘mi’.”
Chị coi ngộ hôn, bả khen hường tui khen từ cái bông khen luôn tới cái gai. Để tui xẹt qua phong thủy cho chị tính coi trồng hay không trồng hường luôn nghen. Tui kể rồi đó, hường nhà tui có gai mấy ông thầy phong thủy đi ngang nhà tui la làng: “Đời hỗng đủ gai góc ha mà trồng thêm chi gai góc quanh nhà hằng hà dị bà Hai?”
Tui trả lời liền nghen chị, gai chung quanh nhà làm rào làm giậu, làm ám khí cho ba đám hung binh tránh đi chỗ khác, đừng dòm ngó vô mái ấm của tui, chưa kể hen gai góc của tui trổ bông đẹp vô vàn thơm lừng một cõi, ừa cõi riêng của tui chớ ai, ba con bướm có lởn vởn hít hương chút xíu tui cho, bày đặt cợt đùa là tui mang bình xịt ra xịt chết khô, chết héo ráo đó chị.
Chị tỉnh bơ trồng hường đi chị, khéo khéo chút nó hổng dám đâm chị đâu.
Coi vậy chớ đẹp thiệt thơm thiệt, có kiêu chút chút cũng hỗng sao, chỉ sợ đẹp giả, không có thơm mà bầy đặt kiêu căng mới sợ.
Í, tui đâu có nói tui đâu chị, sao chị liếc tui dài tới cây số vậy chớ!
Như Hoa Ấu Tím – 2007

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved