31
Ngày nào cô và nhỏ bạn tan học cũng đi bộ về..Hai đứa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Con Vân bao giờ cũng tếu táo :
– Nay bài tập Lý về nhà ổng cho 2 bài. Làm được bài dễ, bài khó không làm được .Tính vô chép của con Nhung , nó học giỏi mà xấu tánh. Không cho, tao không thèm năn nỉ, mà tới hồi Thầy kêu lên bảng sửa bài đánh lô tô trong bụng. Mô Phật! Qua ải.
– Tao cũng y như mày. Nhưng ráng làm tỉnh như tự tin lắm. Thầy nhìn lướt qua cười cười . Chắc ổng biết hết.
– Thì trước khi làm Thầy, ổng cũng làm trò. Chuyện gì hỏng biết. Kệ ! Kêu thì nói bài khó em hỏng biết làm. Cho 1, 2 điểm cũng không sao .
– Mình có làm 1 bài thì Thầy cho nợ . Lần sau kêu nữa thì chuẩn bị rồi..
Hai cô cười hí hí ra chiều đắc ý lắm. Có hai anh chàng học Nguyễn Đình Chiểu theo sau. Bỗng có tiếng nói :
-Mầy học giỏi Lý Hóa nhận kèm trẻ em tư gia đi .
Vân quay lại đanh đá :
– A! Thì ra theo sau nghe lén. Học lớp mấy mà đòi dạy hai chị?
– Năm nay thi Tú tài đôi thôi em gái.
Thu kéo tay Vân :
– Dạ..Xin lỗi đàn anh. Tui tui thấy cục đá xanh mà không tránh.
Anh chàng kia nảy giờ làm thinh lên tiếng :
– Tới nhà rồi , cô Thu vô nhà đi .Tui tui ở trọ hẽm gần đây. Cũng hàng xóm mà. Khi nào có bài tập khó tụi tui sẵn sàng hỗ trợ..
Thế là Thu và Vân mừng như được vàng. Họ thầm thì :
-Vậy là thoát nạn sửa bài.
Thu ở mặt tiền cuối đường Hùng Vương . Còn 2 anh chàng ở hẽm gần đó. Vân quẹo qua Alexandre de Rhodes cũng tới nhà.
Nhờ sự kềm cặp của hai anh mà Thu – Vân tiến bộ thấy rõ..Họ không còn mượn tập copy. Thầy gọi thì hùng dũng bước lên bảng trước những cặp mắt ngạc nhiên của các bạn.
Trưa nay đi học về, Thu và Vân cố tình về sau và đi xa hai anh chàng. Họ thì thầm :
– Nay là ngày trung thu, trăng sáng lắm. Nhà mầy có khoảng sân rộng , có bàn ghế đá. Tụi mình mời hai ổng uống trà ăn bánh như đền ơn chỉ bài. Mầy xin phép ba má nghen .
-Ừ! Trà nước tao lo được. Còn bánh thì sao?
-Tao làm bánh đậu xanh nướng. Vừa rẻ vừa ngon. Với lại hôm nay sinh nhựt âm lịch của tao. Xin phép ba má tới nhà mầy chơi.
– Biết ngày sanh tây , nay mới biết ngày sanh ta nghen.
Cô la lớn :
Hai anh ơi ! dừng bước nói nghe nè. Tồi nay tui mời hai anh tới nhà tui uống nước ngắm trăng nghen.
Nhà Vân ở trong hẽm nhưng có một khoảng sân nhỏ lý tưởng cho buổi họp mặt hôm nay. Ba má Vân ngủ sớm tạo sự thoải mái cho bọn trẻ. Ngoài cây xoài và cây mận cho bóng mát còn có cây dạ lý hương. Buổi tối trăng sáng vằng vặc hòa lẫn mùi thơm trà lài , mùi thơm của hoa thật thú vị. Anh chàng Huy láu táu :
– Học hành căng thẳng . Nay ăn bánh với trà nóng thật tuyệt..
Không có ánh sáng nào huyễn hoặc cho bằng ánh trăng , không tỏa nhiệt mà lung linh. Phải không các bạn ?.
Anh Lâm vỗ tay :
– Nay nghe tay võ biền nói văn hoa kìa.
Huy tiếp lời :
– Vậy hả? Nói nữa nghen. Hai cô gái giống như câu thơ :
” Đầu lòng hai ả tố nga.
Thu Vân là chị, em là Trung Thu”.
Vân vỗ tay :
– Hay à ! Mà anh Huy biết tại sao con nhỏ này có tên Trung Thu không ?.
– Nói mới biết chớ em Mây Thu.
– Nghe nói má nó mang thai. Cả nhà kêu má nó ăn bánh để sanh nó ra không thèm, không chảy nước miếng nhễu nhão. Ai dè mới vừa cắn một miếng bị nó đạp bụng đòi ra ăn bánh..Vậy là cả nhà rối rít đưa má nó đi bịnh viện, phải hôn Trung Thu?
– Mầy đúng là ghi âm không thiếu chữ nào. Má còn nói khi y tá đưa tao cho má bồng, họ quấn khăn chặt cứng chỉ có con mắt mở to sáng rỡ.
Lâm buột miệng :
– Sáng như trăng rằm vậy hén ?
Vân chen ngang :
– Tui cũng sanh mùa Thu mà hôm đó mây đen mưa tầm tả nên có tên Thu Vân.
Huy ngó Vân :
– Sau cơn mưa trời lại sáng. Em Vân cũng sáng laị sau khi tạnh mưa.
Trung Thu đùa :
– Khung cảnh đẹp .Ăn bánh uống trà ngon nên hai anh nịnh đầm quá xá.
Lâm lặng thinh đem cây đàn ra bấm phím.
” Em có nghe mùa Thu mưa giăng lá đỗ .Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương .Và em có nghe khi mùa thu tới..Em có nghe mang ái ân mang tình yêu tới. Em có nghe, nghe mùa thu tới mình yêu nhau nhé.
Hai cô bỗng dưng e thẹn làm thinh..Huy phê bình :
-Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên sáng tác bài Mùa Thu cho em, hay quá. Tao hát đoạn chót nghen
“Em có mơ muà Thu cho ai nức nở. Em có mơ, mơ mùa mắt ướt hoen mi.Và em có mơ khi mùa Thu tới. Hai chúng ta sẽ cùng chung lối. Em với anh mơ mùa thu ấy tình ta ngát hương ..
Cả hai cô dù ngó xuống giấu vẽ thẹn thùng nhưng ánh trăng thu vẫn soi rõ những khuôn mặt học trò mơ mộng , ngây thơ trong sáng.
29.9.24
Nguyễn Thiên Lương