Phượng Thẫm Tình Xưa

Kỷ Niệm Học Trò

tác giả Như Hoa Ấu Tím
68 xem


Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu!
“Chút Tình Đầu” của Đỗ Trung Quân
Hôm nay chợt nhớ thương người
Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh
Trưa vàng cỏ biếc vườn xanh
Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa!
“Nụ Hôn Đầu” của Trần Dạ Từ
Vâng! Phượng là biểu tượng cho thời hoa mộng đơn sơ, Phượng là đặc trưng cho vương vấn ngày Hè, Phượng mang mác nhớ nhung, Phượng rực rỡ đợi chờ . Phượng đã chứng kiến bao mối tình đầu, đã vờ quay đi khi nụ hôn trao vội và cũng đã ủ ê khi đôi lứa nói tiếng chia lìa.
Màu đỏ thật tươi nổi bật trên nền lá xanh mượt còn gì đẹp hơn nữa chứ, chữ nghĩa nào màu sắc nào cho tôi diễn tả vẻ đẹp rực rỡ của hoa chen vào lá, nhất là cánh môi màu trắng điểm những giọt vàng giọt cam duyên dáng, những nhụy hoa tinh nghịch ngỏng cổ rung rinh như chú gà trống vừa lớn vươn vai làm điệu! Hỏi hết các chị đã một thời nữ sinh áo trắng có ai chưa từng bối rối vò nát cánh Phượng trong tay, có ai chưa từng xé nụ lấy nhụy hoa chơi đá gà rồi cười khúc khích, hay nhẹ nhàng hơn nhặt những cánh phượng ép thành hình bướm tặng nhau, lấy màu thoa lên môi làm điệu!

Khi nhắc đến Phượng, đừng quên những trái Phượng xanh dài khoảng cánh tay con gái, bề ngang chỉ bằng từ ngón trỏ đến ngón tay đeo nhẫn mà thôi, những trái thòng dài bên lác đác vài đóa hoa nở muộn tạo cho cây Phượng có dáng hình đặc biệt lạ lùng. Tôi đã không chỉ ngắm nghía hoa lá cành trái mà hơn thế nữa, tôi nhâm nhi vị của Phượng, cái vị chua chua của cánh hoa trên đầu lưỡi dễ chịu vô cùng, không gắt như chanh, hay lờ lợ như ô mai mà là vị chua vừa đủ, chua như lời nói trả treo dấm dẳng giữa chàng trai cô gái thời vừa biết để ý đến nhau.
Mới lên trung học, tôi còn nhớ có một anh chàng bị quỳ dưới gốc Phượng vì tôi, thầy hiệu trưởng bắt gặp cậu học trò đang còn đong đưa trên nhánh cây cố với bẻ cành hoa, lần ấy tôi xin thầy cho phép quỳ chung vì tôi nhờ anh chàng leo lên cây hái hoa giùm, thầy cười xòa tha cho cả hai, kỷ niệm học sinh ấy theo tôi đến bây giờ cho dù đã gần nửa thế kỷ. Khuôn mặt của anh chàng tôi không nhớ rõ, nhưng tên của anh chàng mà ghép vào với tên tôi thì thành tên quốc gia tôi đang định cư bây giờ. Vùng lạnh không có hoa Phượng trú ngụ, cây yêu nắng yêu gió và hơi ẩm miền nhiệt đới nên tôi càng nhớ những cơn mưa miền nhiệt đới, những cơn mưa vũ bão nhanh đến nhanh đi hơn. Sau cơn mưa dưới gốc cây là vầng đỏ hồng tròn trĩnh của những cánh hoa bị tả tơi vùi dập, không lâu sau những trái xanh non kết thành, để có bao nhiêu anh chàng bị mất chiếc dép săng-đan, vì bị cành cây giữ riệt không thả lại, cho chừa cái tội dám ném dép hái hoa – vặt trái.
Trước khi nghỉ học các lớp hè vài tuần, thời gian còn đủ để hò hẹn gặp nhau mùa sau chàng hái trái Phượng lẩy hạt bên trong mời nàng nhâm nhi phần tinh túy của Phượng . Ai đã từng được ăn hạt Phượng chắc hẳn nhung nhớ mãi cả đời như tôi . Hạt phượng màu xanh ngọc bích, có một lớp trong suốt như miếng thạch giòn giòn, xựt xựt, nằm giữa . Miếng thạch trong suốt này không ngọt chẳng chua, nhưng làm tăng thêm vị lạ kỳ huyễn hoặc cho hạt ân tình manh nha tình đầu mới lớn, chẳng đi đến đâu.
Hiếm hoi lắm những trái bị khô đen co quắt trên cây được hái xuống, đập ra lấy miếng thạch tôi kể ở trên để nấu chè, chè Phượng.
Chỉ kể về hoa trái Phượng tôi đã dông dài đến thế, gặp lại bạn cũ tôi sẽ còn bao nhiêu chuyện nữa đây trong ngày “Phượng Đỏ Trường Xưa”
40 năm một thoáng, một thoáng ngậm ngùi – một thoáng nhớ thương – một thoáng tìm nhau – một thoáng tiếc nuối – một thoáng bâng khuâng . . .Ba dấu chấm bao gồm tất cả bồi hồi của những thành viên lìa trường xưa năm 1976 với trăm ngàn mối tơ vò của thuở “đất trời nổi cơn gió bụi, khách má hồng” thuở ấy vướng truân chuyên, không cách này cũng cách khác, ngôi trường con gái một thời được biết đến với bao câu chuyện truyền tai được kể trong giới sinh viên học sinh như:
– Các cô Sương Nguyệt Anh làm phách!
– Các cô Sương Nguyệt Anh à la mốt hết cỡ!
– Các cô Sương Nguyệt Anh kiêu sa!
– Các cô Sương Nguyệt Anh
. . .
Những điều kể trên tôi nghe được từ các anh đã từng một thời làm các cây si đứng trước cổng trường như: Chu Văn An – Petrus’ Ký – Cao Thắng – Nguyễn An Ninh – Trung Thu – Võ Trường Toản – Mạc Đỉnh Chi – Đại Học Minh Đức – Đại Học Sư Phạm – Đại Học Khoa Học – và cả các anh trong các quân binh chủng – Không Quân – Thủy Quân Lục Chiến – Quân Y – Cựu Sinh Viên Sĩ Quan trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt.
Kể ra như vậy có thể còn thiếu nhưng tôi chỉ kể những điều tôi đã được nghe, và những nhân vật vẫn còn để làm chứng cho những điều tôi viết.
Chu Văn An – Petrus Ký – Nguyễn An Ninh – Trung Thu quá gần trường Sương Nguyệt Anh, thêm vào đó gia đình có con gái học Sương Nguyệt Anh con trai học Chu Văn An – Petrus Ký – Nguyễn An Ninh – Trung Thu không thiếu, lý do để các anh chàng mới lớn mơ mơ màng màng đến cô bạn của em gái của chị gái không gì đáng ngạc nhiên.
Các anh trường Cao Thắng xa ơi là xa – Võ Trường Toản Mạc Đỉnh Chi v.v cũng xếp hàng chờ vì lẽ gì không hiểu, sang đến các anh đã học đại học đã đi lính lại càng khó giải thích, kết luận chung chung : Chanh cốm chua chua dễ được thèm, cái thèm được ngắm, được chiêm ngưỡng được mơ là, không phải cái thèm trần tục nắm tay giữ lấy.
Chu Văn An của riêng tôi là nhóm Chu Huynh Đệ trong đó có anh chàng Trầm Mặc Tử – Quang – Trung (lé) – anh chàng họ Lý ăn cắp của tôi một quyển thơ tôi viết riêng cho Mẹ – mối hận này tôi giữ hoài trong lòng, muốn tìm cho ra “kẻ cắp” chim trời cá nước sau năm 1975 không dễ. Quang rất dễ thương, có lần hấp tấp ghé nhà báo cho tôi biết vài bạn đã bị công an bắt về tội in ấn chống phá chính quyền mới, bảo tôi đốt hết ngay những sách báo ngày xưa kẻo bị liên lụy. Lúc ấy đám “trở gió” đông lắm, chúng muốn lấy điểm nên không cần nghĩ gì đến bao nhiêu năm ngồi học chung lớp chung trường nữa. Những ai đã từng được nổi tiếng trong trường một khoảng nào đó sẽ là tâm điểm để bị mang ra đấu tố, tế thần.
Võ Trường Toản của tôi có Vũ có Côn , tối trời mưa ghé nhà chơi thủ thỉ: “Bà nhớ ủng hộ đội banh Võ Trường Toản đừng cổ võ cho đám Chết Vì Ăn!” Ôi cái thời dễ thương làm sao, mặt mũi non choẹt làm dáng gọi nhau bằng ông bà cho ra vẻ người lớn, vì nếu xưng tên thì gần gũi quá – tao mày mi tớ thì không được văn vẻ mấy – anh em thì bị kiêng kị – có ý tình chi đâu nà!
Petrus Ký sau cái đêm cắm trại tại sân trường kỷ niệm gì tôi quên mất, có anh Vũ Dương Ngọc Bích được trao danh hiệu nhà vật lý tương lai, anh chàng này là anh của cô bạn thân có mái tóc dài thật đẹp, tôi lúc nào cũng đi bên cạnh bảo vệ nàng, dĩ nhiên trường con gái cũng có nhiều điều vui lắm, chỉ bạn gái với nhau cũng có ganh ghét giận hờn: “Mày thương nhỏ đó hơn tao!” À tôi được mang danh hiệu “tom boy” lúc nào cũng sẵn sàng làm ra vẻ anh chàng họ Lục bảo vệ mỹ nhân, có rất nhiều khi bị tổ trác, kiểu như hai anh chị đã liếc mắt đã để ý nhau hồi nào tôi đâu biết, vẫn tò tò theo bảo vệ bạn, ngay cả làm dữ để đuổi “cái đuôi” đi chỗ khác, mãi đến lúc bạn phải thú thật: “Mày giả bộ xin phép má cho tao đi chơi với mày, rồi đợi tao ở nhà con nhỏ Vân, khi nào xong mày đưa tao về !” Tá hỏa tam tinh khi nhìn mặt anh chàng mình đã vì bạn “xua đuổi” bao nhiêu lần! Rồi tôi cũng phải ừ, lý do hôm ấy sinh nhật nó – chàng muốn đưa nó đi ăn kem Hoàng Gia.
Cao Thắng thì kinh khủng hơn, tôi biết bao nhiêu thứ hầm bà lằng với các anh chàng học trường dao búa này, lạng quạng là có chiến tranh không đến nỗi thế chiến cũng náo động ty cảnh sát – có ai nhớ thuở Chu Văn An và Cao Thắng đánh nhau không? Nhà thờ Ngã Sáu khu ký túc xá Minh Mạng! Đúng là tuổi trẻ sôi nổi theo thời Hippy bùng nổ phản chiến. Màu áo đồng phục xanh dương nổi bật nếu các anh chàng làm cây si trong một nhóm toàn màu áo trắng! Ai bảo cây không biết đánh nhau – tôi bảo cây si là dễ gây náo loạn nhất, không ngay tại cổng trường mà ở nơi nào đó mãi sau này khi già tóc bạc mới có người được kể cho nghe: “Hồi đó anh đập thằng … ở vườn Tao Đàn vì nó dám theo em!”
Đến các anh đã lên đại học theo Sương Nguyệt Anh thì “khối” gì, vì các anh bây giờ là chồng các cô bạn của tôi. Riêng tôi thì có một anh học Luật tặng cho tôi chiếc nón bài thơ gởi qua cô em học dưới tôi vài lớp, tôi chúa là ghét đội nón hay mang áo lạnh nên chiếc nón được để trên nóc tủ, cho dù cô em của anh kể anh đã phải mang nó khổ sở thế nào từ Huế về đến Sài Gòn, ngay cả: “Hồi đó Mẹ em bảo anh ấy mua nón cho mẹ em đội đi chợ anh ấy gạt phăng, vậy mà lần này mua tặng chị!”
Đến khi cô tôi xin, tôi cho ngay. Cô khen câu thơ trong nón hay quá, tôi hỏi “thơ nào?” cô giơ nón lên cao
Thơ trong tà áo em trong gió
Ta nhớ mơ hồ mây trắng bay
Của Nguyên Sa hiện ra, tôi thật là vô tình, mang quà về cũng chẳng buồn xem chỉ nghĩ nón bài thơ nào cũng chỉ một câu:
Ai ra xứ Huế mộng mơ
Mua về chiếc nón bài thơ làm quà!
Thế là tôi vào trường tìm em để hỏi xem anh mua nón ở đâu, câu trả lời là nón được đặt làm riêng, câu thơ do chính anh viết và cắt lên giấy. Nón không đội đã cho đi, thế mà câu thơ tôi nhớ mãi đến bây giờ.
Các anh Không Quân – Hải Quân – Thủy Quân Lục Chiến – Cảnh Sát cũng đang bị các bạn tôi và ngay cả tôi “lái” vòng vòng, ai không tin cứ tìm các anh ấy mà hỏi.
Những mối tình thời là nữ sinh Sương Nguyệt Anh nhiều lắm, có vài câu chuyện rất đặc biệt tôi phải kể ra vì bây giờ hẳn người ta đã chẳng còn nhớ đến nó nữa, chỉ có tôi vì có quá nhiều ngăn hộc lưu giữ kỷ niệm mà còn nhớ nó như in, thêm vào đó chẳng hiểu vì lý do gì tôi được bạn tin cẩn nhờ giữ thư tình cho tụi nó. Trời thương cho phụ nữ cái tính phải nói ra, không thể giữ bí mật riêng mình, hỉ nộ ái ố chi cũng phải tìm cho ra người để kể, tôi cũng vậy thích kể nhưng chỉ kể chuyện của mình cho người khác nghe, chuyện của ai đưa cho tôi là tôi khóa kín, lại còn quân tử chở che cho họ. Bây giờ tôi mở khóa để kể vì các chuyện ấy dễ thương vô cùng – tình cảm thời bút tre mực tím dễ gì tìm lại được, những chuyện tôi kể khơi khơi có người còn tròn mắt ngạc nhiên vì: “Trời đất chuyện đó tao quên tuốt luốt, mày không kể tao không nhớ luôn!”
– Cô nàng đánh dấu từng ngôi sao trên lá thư của anh chàng học trường Võ Bị Đà Lạt gởi, tháng nào không có thơ là tháng đó cô nàng được xếp hạng gần chót – có thơ thì xếp hạng đâu đó gần đầu bảng.
– Bạn tôi có người yêu chết trận, anh ấy khi về phép đến đón nàng ở trường, tôi chỉ biết là: “Anh họ tao!” Đến khi nó rủ lên nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa ngày nhận tin anh mất mới biết là họ đã yêu nhau! Tôi được giữ một hộp thơ tình, những lá thư ấy được đốt và thả xuống sông trên chiếc tàu Hải Quân bị dùng làm quán cà phê đậu ở bến Bạch Đằng một đêm trăng sáng, trước khi tôi lên đường đi Mỹ.
– Sang Mỹ có một lần tôi gặp một anh đại úy không quân ngày xưa, vô tình anh biết tôi học Sương Nguyệt Anh, anh mời vợ chồng tôi ghé nhà ra vườn ngồi uống cà phê kể chuyện tình anh và nàng – ôi chao nàng là bạn học của tôi. Anh kể mà mắt ướt rượt, thẫn thờ, cho dù câu cuối anh nói, chuyện này vợ tôi không hề biết. Câu “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở” luôn luôn đúng theo thời gian.
Còn nhiều chuyện tình học trò nữa nếu kể hết sẽ không còn giấy để in, rất vô tình tôi đọc một đoản văn trên Face Book:
NƠ ĐỎ VẪN CÀI TRÊN MÁI TÓC.
.
Còn khoảng một tháng nữa sẽ đến Tết. Mỗi năm San Jose nơi tôi ở đều có những hội chợ Tết thật tưng bừng..
Nhưng có một năm, miền Trung ở VN đang chịu đựng thiên tai bảo lụt nặng nề. Trong hội chợ tết, người Việt ở đây vui Xuân nhưng vẫn không quên thiên tai ở quê nhà nên từng đoàn Hướng Đạo Sinh Việt Nam được phân phối nhiệm vụ cầm những thùng lạc quyên đi trong hội chợ để quyên tiền cứu trợ.
Đang lang thang, bỗng hai em bé trong đồng phục Hướng Đạo chận tôi lại. Một trai một gái. Bé gái cao hơn bé trai nữa cái đầu, chửng chạc nói “Chú ơi, ủng hộ đồng bào bảo lụt đi chú”. Trọn một câu tiếng Việt, tuy phát âm không trọn vẹn, nhưng khá rõ ràng. Tôi nhìn hai em, nhất là bé gái đang thắt cái nơ trên đầu
Ôi đólà cái nơ mầu đỏ
Tôi bỗng thấy lòng bâng khuâng man mác. Hồn tôi như bay lạc về lại cái chợ TÂN ĐỊNH của ba mươi mấy năm về trước…
…khi đó tôi đang học lớp Sáu, cũng vào năm miền trung bị bão lụt tàn phá nặng nề nên nhà trường huy động học sinh tổ chức một buổi lạc quyên để hưởng ứng chiến dịch cứu trợ đồng bào ruột thịt.
Đúng 10 giờ sáng, tất cả học sinh cấp lớp sáu được phân công cứ hai người thành một nhóm chuẩn bị lên đường. Vì là toàn cấp lớp làm chung nên tôi lớ ngớ thế nào bị xếp chung toán với một bạn khác thuộc lớp… con gái. Tôi nào muốn như vậy đâu, nhưng lúc bắt cặp xếp toán, tôi chậm chân chậm tay thế nào để bị lọt sổ cuối cùng lẻ loi một mình, và bạn ở lớp bên kia chắc cũng rứa. Hai cái lẻ loi này bèn ghép lại thành một cặp vậy.
Tôi ngượng lắm. Không phải vì bạn là con gái, mà vì tuy cùng cấp lớp, nhưng bạn là con gái trổ mả sớm nên cao hơn tôi đến nữa cái đầu. Tôi thấy tôi lùn quá, hơi quê, nhưng biết làm gì hơn? Lúc đó thì dĩ nhiên tôi biết tên bạn, nhưng bây giờ ngồi viết những dòng chữ này, thì đã quên rồi. Bạn đừng trách. Tôi chỉ còn nhớ tóc bạn dài kẹp một cái nơ mầu đỏ. Vậy tôi tạm gọi bạn là NƠ ĐỎ nghe.
Bắt đầu công tác. Tôi lãnh phần đeo thùng tiền cứu trợ, còn Bạn Nơ đỏ thì được giao cọc giấy huy hiệu cứu trợ cùng hôp kim gút dùng để gắn lên tay áo khách bộ hành. Chúng tôi không được phép đi xa. Chủ yếu là chung quanh hai chợ Tân Định và Đa Kao, cùng những con lộ chính như Hai Bà Trưng, Trần Quang Khải… mà thôi.
Buổi sáng hôm đó, cả trường vui vẻ nhộn nhịp như ngày tất niên. Vừa ra khỏi cổng trường, Nơ Đỏ dắt tôi chạy ù lại chợ Tân Định. Bạn khôn lắm, nói là phải tới..xí trước. Quả nhiên hai đứa tôi tới chợ sớm nhất, gặp giờ thiên hạ đang đi chợ đông đảo nên tha hồ múa gậy vườn hoang. Chúng tôi phải tranh thủ thời gian, vì trong chốc lát các toán khác sẽ tới chia phần. Khi gặp một nhóm đông người, một mình bạn gắn huy hiệu không xuể, tôi phải phụ một tay, dĩ nhiên là chỉ ở những…người lùn, tôi có thể với tới. Thông thường chúng tôi không phải nói gì cả..Chỉ cần nhìn thùng lạc quyên có in câu “ CỨU TRỢ NẠN NHÂN BẢO LỤT” là ai cũng vui vẻ móc túi lấy tiền. Lâu lâu có người hỏi han thì Nơ Đỏ lễ phép giải thích “ Dạ, tụi cháu lạc quyên cho nạn nhân miền trung bị bão lụt”. Hầu như không ai nỡ lòng nào từ chối cả. Thỉnh thoảng gặp vài anh thanh niên có vẻ lơ là né tránh, là đến phiên tôi ra tay. Tôi chạy lại nắm áo “ Anh, cứu trợ đồng bào bị bão lụt đi anh”, và cương quyết đứng chờ cho tới khi chàng móc ví mới chịu. Một lần tôi thấy anh lính lơ láo mua thuốc lá gần đó, bèn nhanh nhẹn chạy lại. Anh lính trừng mắt nhìn tôi “ Lính nghèo thấy mẹ, lấy tiền đâu cho, mầy!”. Nói vậy mà anh cũng cầm mớ tiền lẻ thối lại nhét vào thùng.
Chưa đến hai tiếng đồng hồ, hình như khắp chợ ai cũng có huy hiệu cứu trợ gắn trên tay áo. Chúng tôi bắt đầu ế. Phải chú ý kỹ hơn tìm kiếm khách hàng mới. Đứng ngơ ngác hồi lâu, tôi và Nơ Đỏ cùng để ý thấy một bà xách giỏ đi chợ, mà sao tay áo…trống trơn! chúng tôi mừng húm nhào tới. Giữa lúc Bạn đang sắp sửa gắn huy hiệu cứu trợ lên , bà xua tay nói “ Bác cho rồi mà cháu”, và móc túi áo lấy ra tấm giấy lạc quyên đưa ra trước mặt “ Thấy chưa?” Hai đưá tôi quê quá tiu nghỉu quay đi. Mới được mấy bước, nghe bà gọi giật lại “Nè, mà khoan đã cháu”. Bà tiến lại cầm tờ năm chục nhét vào thùng. Hai đứa tôi mừng rở chưa kịp nói tiếng cám ơn, bà đã ôm cả hai vào lòng thốt “ Con cái nhà ai mà giỏi vậy nè trời”. Tôi hơi mắc cở, nhưng cảm thấy thật sung sướng. Ước chi có mạ tôi cạnh bên, bà sẽ hảnh diện về thằng con. Quay sang Nơ Đỏ, thì bạn đang chớp chớp mắt có vẻ cũng cảm động lắm …như tôi.
Xế trưa, khu chợ đã vắng, và thùng tiền khá nặng, chúng tôi thong thả trở về trường. Bây giờ mới cảm thấy cơn mệt. Mồ hôi tôi ướt đẩm lưng áo. Phần bạn cũng tơi tả không kém. Những giọt mồ hôi lấm tấm chảy dài trên đôi má đỏ bừng bừng dưới cơn nắng ban trưa. Lòng tôi thấy vui quá. Hình như đây là lần đầu tiên trong đời trực tiếp làm việc nghĩa. Tôi khoái chí cầm thùng tiền lắc lia liạ, lắng nghe tiếng lẻng kẻng kim khí chạm nhau bên trong, xen lẫn tiếng lụp bụp của những tờ tiền giấy. Nơ Đỏ cũng hả hê quên hết cơn mệt. Bạn thắt hai tà áo dài lại gọn gàng với nhau, nhặt một miếng gạch vụn bên đường, ném về phía trước, lò cò nhảy tới khom lưng luợm lên, rồi lại ném, cứ thế…Thỉnh thoảng bạn ngưng chơi, giành thùng tiền tôi đang đeo, lắc qua lắc lại nghe leng leng.. leng keng…và cười sung sướng.
Sau này, trong sinh hoạt Hướng Đạo, tôi cũng nhiều lần có dịp làm công tác xã hội tương tự, nhưng niềm vui không tràn đầy như lần đầu tiên ấy. Bạn Nơ Đỏ sau buổi lạc quyên, thỉnh thoảng gặp lại trong trường, hai đứa tôi bỗng…mắc cỡ lẫn nhau nên chỉ vẩy tay chào chút xiú, đại khái muốn nói “A, tụi mình cũng quen nhau chứ bộ!”. Qua năm sau, tôi không còn gặp lại bạn nữa. Có phải qua ba tháng hè con gái thay đổi mau lẹ tôi nhận không ra? Hay bạn đổi sang trường khác ? Hay có khi vẫn còn đó, nhưng đã đổi màu nơ kẹp tóc mà tôi lại cứ ngây thơ đi kiếm cái Nơ Đỏ không còn trên đầu của cô nữa…đến nổi vụng về đánh mất người bạn có chung một kỷ niệm êm đềm của thời ấu thơ.
Câu chuyện lạc quyên năm nào đã chìm sâu vào tâm tưởng. Bạn cài nơ đỏ của tôi bây giờ không biết ở đâu. Tôi lỡ đánh mất tên của bạn đâu đó trong vùng trời ký ức. Không biết bạn có may mắn đến được bến bờ tự do? Và tình cờ đọc được những dòng chữ này…
Nhìn hai em bé trước mặt, tôi cảm động quá, chỉ muốn như bà hàng chợ năm nào ôm cả hai em vào lòng và nói ” Con cái nhà ai mà giỏi vậy nè trời!”
Nghĩ trong đầu thôi. Luật lệ Mỹ đâu cho người lớn ôm ghì con nít như ỏ VN đâu! Tôi chỉ có thể xoa đầu hai bé để khen ngợi. Nhưng khi vỗ tay lên đầu bé gái, tự nhiên tôi buột miệng “Té ra bạn vẫn còn cài cái nơ đỏ đó à?”
Cháu nhìn tôi ngạc nhiên không hiểu ông bác này nói cái chi lạ quá!
ThaiNC
Có tin nổi không, ngày xưa hôm ấy, tôi cài cái nơ màu đỏ cột bằng khăn voan của Mẹ, tôi học Trường Tiểu Học Con Trai Tân Định trước khi chuyển sang lớp Tám Sương Nguyệt Anh.
Còn bao nhiêu câu chuyện cũ được kể ra và người trong chuyện còn đọc được nhớ lại một khoảng ấu thơ hoa mộng nữa nhỉ. Chẳng hạn như bài thơ đó viết cho em chứ cho ai! Bài nhạc ấy viết cho em chứ còn ai vào đây nữa!
Tuổi học trò thần tiên – những mối tình thầm lặng khiến đời sống của con người thăng hoa. Tôi không nợ ai hết khi họ còn giữ những hình ảnh đẹp, những tình cảm ngây thơ về tôi, ngược lại họ mắc nợ tôi món nợ tình lan man vấn vương trong văn trong thơ trong nhạc, nói theo nhà Phật, kiếp sau họ sẽ phải trả. Họ sẽ phải đầu thai thành những cây hoa Phượng để bị che bóng mát – nghe tiếng tỏ tình ngượng nghịu, ngay cả phải chứng kiến nụ hôn đầu. Ơ mà kiếp sau tôi có được làm nữ sinh nữa hay không kia chứ, biết đâu tôi lại bị biến thành cây si trước sân trường nào đó để trả nợ cho cái tội vô tình?
Thương yêu tặng các cô bạn có duyên cùng học dưới mái trường Sương Nguyệt Anh một thuở, ai có chuyện được kể tự biết ra à nha, đừng tò mò hỏi người viết vì sẽ: “Không nói đâu là không nói đâu!”
Như Hoa – Ấu Tím.

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved