Đêm không lời

tác giả Mãi Yêu Thương
83 xem

(Trôi trong miên man một giấc mơ nào đó… Người đã hứa sẽ nắm tay em đi trên cánh đồng hoa trải đầy màu tím. Và giờ người để em đơn côi mãi thả mình trong một trời tím ngắt những đớn đau…)

Đêm không lời. Có vỗ về được em trong cái mênh mang ứ đọng. Em muốn viết điều gì đó cho ngày hôm nay, cho người, cho cả riêng em mà sao lòng cứ chùng lại, chơ vơ những xúc cảm không tên. Em muốn lấp đầy những khoảng trống hoác nơi con tim nhỏ bé mà sao những đơn côi cứ mãi vọng về, trôi dạt đến miền tận cùng của xa lắc những ước mơ.

Em vẫn biết, chẳng nên dày vò, chẳng nên đau đớn và hình như đó là một cảm xúc sai lầm cho những ngu ngơ, tuyệt vọng. Nhưng em chẳng thể bắt mình khác đi được. Em gồng mình lên kiêu hãnh, cho những nụ cười phủ đầy lên những nỗi đau. Nhưng tận cùng là những yếu đuối, những ủy mị chất chồng trong lồng ngực. Vụn nát, hoang hoải, tím ngắt những chơ vơ.

Người này! Có phải em đang sai lầm. Có ai định nghĩa được trong tình yêu thế nào là sai lầm không? Em không biết, nhưng vẫn để bàn chân mình dẫm lên những chiếc gai nhọn. Chân ngoan rướm máu, cũng là lúc thấy mơ hồ những vết cứa hoang dại, rách tướp những cơn mê tội nghiệp. Em thấy sợ những đêm dài, bỏ ngỏ cho nỗi nhớ đi hoang, rồi phiêu lãng, rồi len lỏi, thả vào đêm những tiếng thở dài. Em xót xa…

Em tự ban phát cho mình một chút can đảm tội lỗi. Để bắt đầu là mở lòng bao dung đón nhận. Để gieo rắc cho mảnh đất khô cằn của mình một ít hạt giống niềm tin. Và nhận thấy hình như còn thiếu cái gì đó để cho những hạt giống kia vươn mình trổ hoa. Nhưng người phũ phàng, hay cuộc đời bội bạc để cho niềm tin trong em chết yểu. Hình như em đã ngộ nhận. Em giằng xé giữa hai bờ nhớ và quên. Muốn đập nát những ảo vọng đang cựa mình trỗi dậy. Sao tất cả cứ như một trò chơi không kết thúc. Em lòng vòng, em hoang hoải với những khúc quanh cuộc đời, rồi co ro, khép nép trong cái miên man em tự tạo ra cho chính cuộc đời của mình. Vậy mà chẳng khước từ nổi yêu thương.

Người có đếm được nỗi nhớ không? Phía bên kia bờ ảo vọng, không biết người có mòn mỏi, có quay quắt với những không tên như em đang thả hồn mình vào những xưa cũ. Em cảm ơn người hay em trách người đã bước vào đời em, để dịu dàng xóa đi những tổn thương trần trụi đến hao gầy, hay lại để những vỡ vụn đâm chồi trong em. Tim em đã quá chật chội để chứa những nỗi đau, nhưng lại rộng đến nỗi chẳng giữ được người cho riêng mình em. Và em đau đớn, em khắc khoải trong ú ớ những cơn mê.

Chơ vơ cứ nối nhau thành những vệt dài vắt ngang qua đời em. Ai đó nói em buông tay ra và tự tìm lấy hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng sao hạnh phúc giờ với em cũng là một điều xa xỉ đến thế, hay em ngộ nhận. Em muốn vò nát những nhức nhối hờn ghen không thuộc về mình rồi ném vào hư không những bội bạc. Có phải em đã để khuyết một điều gì đó, như thể một lời hứa không bao giờ người thực hiện, cũng chẳng thể gọi thành tên. Chỉ thấy tháng Mười  đi qua trong em như một nỗi buồn đã cũ, đã quen thuộc mà vẫn không ngừng làm em đau.

Em chạy đi đâu để trốn khỏi những dại khờ, những đam mê trôi dạt. Nương náu, nép mình vào tận một góc khuất nào đó cũng chẳng thể bắt em xa rời được ánh mắt buồn diệu vợi của người. Những dối gian, những lọc lừa, những chia sớt, những tổn thương, những hờn ghen quằn quại…Tất cả như chỉ là một con số không tròn trĩnh khi em soi mình trong ánh mắt người. Em thả người phiêu dạt trong những cơn mê… Và em đó, dù có đau, dù có chới với đưa tay ra và níu giữ thì em biết những gì không thuộc về em thì sẽ mãi em chẳng thể bắt người buộc được. Sợi dây mong manh quá. Em ngổn ngang, em bộn bề, loay hoay tìm lại những kỷ niệm rớt rơi đâu đó, gom góp chúng lại, xâu chuỗi yêu thương và giữ cho riêng mình. Chẳng thể chối từ hạnh phúc người mang đến riêng em…

Em miên man trong những giông gió của chính cuộc đời mình. Bờ vai gầy nghiêng nghiêng bao khao khát, như khói, như sương. Một ngày cuối tháng Mười em được là chính mình, em sống như vắt cạn kiệt suối nguồn yêu đương. Lời thề nát nhàu trong những vội vã. Người rót đầy những hoang mê, vụng dại. Em hỗn độn căng mình trong những cảm xúc không tên, như say sưa với những ảo vọng không thuộc về mình, như muốn vò nát tất cả trong những ngón tay đan. Và cả những chập chờn nuối tiếc. Cái ích kỷ đàn bà cố hữu trong em trỗi dậy. Em tham lam, thế đã đủ? Dù đã bao lần em đau, em muốn buông mình, muốn để rơi một chút gì đó vào đời người. Em giấu nỗi đau vào sau vệt buông dài tóc rối, thả trôi trong những miên man, bất tận…Như bản năng, như đòi hỏi…Cho và nhận…Hoang dại những yêu đương. Tất cả như vang lên từ một cõi xa xăm nào đó. Hắt hiu những cơn gió thả mình đi hoang.

Có phải yêu thương nào rồi cũng sẽ bị xóa vết. Nỗi nhớ có được chia đôi hay chỉ mình em oằn mình khao khát những nỗi niềm. Cong vênh những hoài niệm, em tỉ mẩn từng chút nhặt nhạnh cho mình những thừa thãi, những ban phát và nâng niu. Và em cay đắng như thể chính mình là kẻ chứng kiến những hạnh phúc vô tình bị lặp lại, như đã từng với chính em. Dù chỉ là trong khoảnh khắc thôi, cũng đủ làm dấy lên trong em những nức nở vỡ òa. Em dại điên so sánh để rồi lại tự thầm rủa mình ngốc nghếch, nhỏ nhoi đến tội nghiệp.

Em đã đánh rơi mình, hay cuộc đời buông rơi chính em trước khi em được gặp người. Để đến giờ đó vẫn là một niềm uất hận xa xót nhất đối với em. Những tiếng nấc nghẹn ngào em thả vào đêm cứ bảng lảng, quanh quất không chịu tan biến. Em muốn gói ghém tất cả những kỷ niệm, những đam mê nồng cháy để đốt thiêu đi, cho tàn rụi những khát khao, những dày vò. Dù là đớn đau em lặng lẽ nhìn những tàn tro bay theo gió trôi về miền bất tận.

Có thể người mãi mãi không thuộc về em, cũng chẳng là của riêng em. Nhưng ở một nơi tận sâu trong đáy tim mình, em tự thắp lên một niềm tin dù là mỏng như sương rằng hình như ở một góc khuất nào đó, thật sâu. Người luôn là của em, thuộc về em. Để đâu đó quanh quất trong cuộc đời xô bồ này, em có cho mình một chút nồng nàn như hơi thở ấm áp. Để em bấu víu vào đó như một điểm tựa. Dù luôn ôm trong lòng những lẻ loi đắng ngắt… Em cô đơn trong người. Mình chờ nhau ở đâu, hay ở phía cuối cuộc đời? Tháng Mười của em có còn mãi lạnh lẽo, đơn côi.

Hình như với người, bao ngôn từ với em là không đủ. Chỉ hai câu cảm ơn về tất cả. Và xin lỗi về tất cả. Cho người. Có đủ không?

Người à. Có phải vì em sinh ra dưới một ngôi sao cô độc. Nên mãi mãi, tất cả những gì với em đều tím ngắt những muộn màng…

 

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved