127
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em,
Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nỗi.
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối,
Anh bỗng hóa thành người lớn bao dung.
Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em,
Vì trái tim anh có thừa người khác.
Những bản tình ca ở bên em anh hát,
Sẽ có một người nào đó diễm phúc sau em.
Em biết rằng, rồi anh sẽ quên,
Cái gì thoáng qua mấy ai còn giữ lại.
Cho dù với em đó sẽ là mãi mãi,
Anh bận lòng chi với một kẻ qua đường.
Ðừng dằn vặt mình vì đã lỡ nói yêu thương,
Ai cũng có những phút yếu lòng như thế.
Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể,
Ðến trong nhau bằng những phút dối lừa…