Bớ Hoàng Thiên bớ Địa Thổ, thời buổi gì mà tan nát mái gia, thời khí gì mà quỉ ma xuất hiện, xào xáo cang tràng ngỡ ngàng choáng váng, tán tận con tim, đen thùi tâm trí vầy nè Trời?
Ông Địa ơi ông leo lên trang ngồi, tui nói ông nghe, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, hễ làm toán nhân cho hai mươi bốn giờ là bao nhiêu? Rồi ông nhân thêm mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, coi là bao nhiêu tháng ngày giờ phút, mà nỡ lòng nào ông ơi, mà hà cớ gì ông ơi phu quân tui bỏ tui ổng đi, ổng gieo tiếng ác, ổng dông ổng chạy, ổng máng cái dù ổng quàng thêm mớ bạc ổng theo tiếng gọi của mấy con móng đỏ chẻ hai.
Thời gì ông ơi! người ta gọi thời mở cửa, mở cửa gì tui không biết, mà y hình mở cửa mả cho đám thiên binh mang mang cõi ta bà trù ếm, bùa chú nắm áo mấy giả, hỗng nhả hỗng tha, cho phụ nữ Việt Nam hải ngoại chong đèn ngồi ngó lại, từng kỷ niệm ngày xưa mà trào nước mắt, mà nghẹn họng nghẹn hầu, mà lầu bầu hỗng còn đủ lời yêu thương đặng mà chưởi rủa.
Trời ơi là trời, phải mà phụ nữ Việt hải ngoại hư hỏng lo tu bổ ngoại hình, lo xập xình nhạc “đá rồi lăn” bỏ bê giang san nhà cửa, bỏ phế chuyện gối chăn theo chân mấy thằng mũi lõ đặng được chúng “ga-lăng” mở cửa xe, kéo ghế cho ngồi, được nhận mấy bó hoa bự chảng, gởi tặng mỗi tuần trăng, thì tui kêu ông Địa đặng nói chuyện mần chi, cho uổng nải chuối sứ. Ông Địa nghe tui kể mà ông không khóc ròng, là tui thề tui không bao giờ kêu tên ông nữa nghen ông Địa.
Ông Địa nghĩ coi, thời tuổi trẻ hây hây má hường môi mọng, theo phu quân rồi, hương lửa mặn nồng hỗng có nhiêu, đã lo bù đầu chuyện cơm áo gia đình, không lo cho chồng bị tù bị đọa cũng lo cho con đứa bị ghẻ đứa bị còi, vượt được biển đông sang xứ người ta lo gầy lo dựng, ở nhà chung cư mấy năm lo mua cái nhà chung vách, rồi ông Địa phù hộ chồng “tếch” vợ “ly” cũng mua đặng cái nhà đàng hoàng sân sau sân trước, ngỡ đâu có cái nhà là giấc mơ đời tha hương tị nạn đã an lành, nhưng ai có ngờ đâu ông Địa ơi là ông Địa ơi, đời sao đầy nỗi sầu, tóc điểm sương pha, phu quân tui đang tâm đưa tờ đơn li dị.
Mèn ơi, thia lia quen chậu vợ chồng quen hơi, chưa kể chuyện ôm trước bụng cái bầu nặng cỡ đâu mười ký lô gam, phải ôm một lần coi như thử sức đàn bà tui khỏi phải kể, đằng này có khi ôm bụng hai ba lần thì còn gì cái bụng, còn gì lớp da, chưa kể máu huyết chảy ra, người ta ví như sông như biển. Đó ông Địa tính coi coi, con cái lớn đùng đùng nào ăn nào học, nào áo nào quần, nào cái nhà, nào cái xe, chưa kể tiền cho tụi nhỏ đi coi chớp bóng, thì phụ nữ Việt hải ngoại tui cũng phải đi làm. Con trống tám tiếng lội, con mái cũng tám tiếng bơi, dìa nhà còn chui vô cái bếp đặng ôm ông Táo. Đến khuya con ngủ ấm êm là quay qua lo cho đấng phu quân đầu gối tay ấp, chăn gối mặn nồng, mà rồi phu quân đòi dông mà rồi phu quân đòi bỏ, phu quân quất ngựa phóng đi dịu nhiểu êm ru bằng tờ giấy đòi ly hôn. Bớ Hoàng Thiên, bớ ông Địa ơi, ông biểu tui phải làm chi?
Ông Địa tính coi hết tình còn nghĩa, nay tình hết nghĩa cạn láng ông Địa ơi là ông Địa ơi, ngày nào xách gói xuống tàu vượt biên chín phần chết một phần sống, mà nay phu quân tui nhẩy máy bay, đằng vân ngược tuyến, lưu luyến mấy con móng đỏ, bỏ vợ bỏ con, bỏ công danh sự nghiệp bỏ bạn bỏ bè, bỏ ráo nạo, đặng tìm nghe tiếng guốc đỏ, tiếng guốc xanh, không hề lo toan một ngày đôi guốc nó trở đầu, có nước ôm hai con mắt trỏm lơ mà khóc.
Ngu chi mà ngu dữ dầy nè, ông thấy phu quân tui ngu hông ông, gặp gỡ Thiên duyên có một lần một, ông tơ bà nguyệt có se cũng se một lần một, ai ở không se tới se lui. Nỡ nào phu quân tui ổng đòi bức sợi tơ, ổng gằng ổng ghịch, ổng cắn ổng day cho tưa cho rách, đặng ổng mua vé máy bay chạy dìa bển kiếm vợ mới, tui nói kiếm là nói cho có , chớ có cần kiếm chi đâu ông Địa ơi , mấy cỏn phóng vô vòng tay phu quân tui ôm không hết, Ổng còn rủ bạn rủ bè coi ai ham trẻ, mua vé máy bay về ôm phụ Ổng nữa chứ Trời!
Trời cao ơi, đất thấp ơi, mây gió chuyển màu đen thui tím ngắt, ai bầy ra chi cái phong trào mua vé máy bay về bên bển, để lại sau lưng niềm đau thiếu phụ tây phương vầy nè ông Địa ơi.
Bạc tình lang bạc tình lang, ngày nào tóc kết ngày nào môi kề – mà nay đành đoạn dứt lìa nghĩa ân – ra đi biền biệt sơn khê – vượt địa trung, lướt đông hải thả trôi tình xưa xuống nước – phụ rẫy má con tui, không kể chi cháu trai cháu gái, nội có ngoại có, cho đứt đoạn can tràng.
Bớ! Bạc tình quân, bạc tình quân – ngày nào hột muối cắn đôi – mà nay đòi bán nhà chia hai đặng mang dìa quê mần vốn – tờ hôn thú còn thơm mùi máu biển – đòi xé te tua cho nhẹ gánh hình hài – đặng phỉ sức nguyệt hoa .
Bạc tình quân bạc tình quân – ngày nào xách dù đi tới đi lui – đặng đòi cưới tui cho được – mà nay xách dù theo mấy con nhỏ miệng còn hôi sữa – tuổi tác cỡ con Hai thằng Một – mà gọi nó bằng em – mà phá tan phá nát cái luân thường đạo lý .
Phải mà gần gũi cho tui oánh ghen – phải mà sàng sàng cho tui cưới nó dìa làm thiếp
Đằng này cách núi cách sông – Bớ bạc tình lang bớ bạc tình lang – Nghĩa nhân là khúc xế chiều – Xương đau khớp nhức – Chống mắt tui coi mấy con móng đỏ – Khi nào nó nhả ông ra – Đặng thả ông dìa, hủ hỉ dí tui trong nhà dưỡng lão – Bạc tình lang bạc tình lang.
Lời ông Địa:
“Bay kêu tên ta chi làm ta nhảy mũi thôi là nhảy mũi, chuyện vợ chồng là chuyện hai chiều, bay khơi khơi hài tội Phu Quân, rồi biểu ta phải khóc ròng sau khi nghe bay kể. Bay coi coi, bay có làm điều chi nghịch nhĩ, nghịch mục đối với phu quân bay chăng, mà đến hồi đất gần hơn trời thẳng bỗng sanh lòng phụ rẫy. Ta nghe bay kể thôi cũng đà muốn điếc, huống hồ chi thẳng ở với bay đường dài xe lửa, chịu sao thấu ha bay?
Ta khóc ròng vì bay nhiều lời lắm giọng, chớ có cháu con rồi ba cái chuyện phu quân ruồng rẫy hơi đâu mà buồn mà kể cho hao hơi tổn khí – lo mà tập dưỡng sinh cho trí não quân bình. Khỏi cần cúng ta nải chuối, chuối bên Mỹ chát ngầm.”