Đời em khổ lắm anh ơi!
Cách đây ít lâu tôi có buổi họp mặt bạn bè. Nhóm bạn này có vài người đã mấy chục năm không gặp. Bạn tôi, Phát công tử, tổ chức buổi gặp gỡ tại một nhà hàng nọ. Đến nơi tay bắt mặt mừng, bao nhiêu tên bạn thân khi xưa. Những cái tên quái đản bạn bè đặt cho nhau lúc còn đi học được mang ra để gọi nhau ơi ới.
Đầu tiên là Phú Lít. Bố mẹ đặt tên Phú, nhưng ông bố làm nghề cảnh sát nên được gọi ngay là Phú Lít. Bạn Hoàng nhà có tiệm bán giò chả, sáng nào đi học cũng gặm bánh mì kẹp khúc chả lụa nên có tên là Hoàng giò chả. Bạn Phấn gọi là Phấn vàng, nghe như Phấn Thông Vàng của Xuân Diệu khi xưa. Nhưng bạn bè chơi đểu đôi khi giả vờ quên, bỏ mất dấu sắc, gọi là Phân vàng. Rồi Nhân bò, chuyên môn khoe khoang đi tán gái ngoài đường, thường gọi là bắt bò lạc, bèn được mệnh danh là Nhân bò. Bạn Chưởng, ghiền kiếm hiệp, thích đọc chuyện chưởng Kim Dung, mặt đen xì xì nên gọi là Hắc Chưởng. Tên Phúc, mặt lúc nào cũng vác lên, hay gây sự, sửng cồ nên gọi là Phúc cửng. Bạn Quang, to con, thích tập võ, gọi là Quang củi. Còn nhiều tên nữa, không kể xiết.
Riêng anh bạn tổ chức lại có mỹ danh là Phát công tử! Chả là vì tướng mạo cũng khá bảnh, nhà lại giàu, còn đi học mà đã được ông bố mua cho chiếc xe hơi hiệu Honda N-360. Loại xe này là đời đầu tiên của hãng Honda làm xe hơi, nhỏ xíu, trông như cái hộp. Nhưng thuở đó có xế hộp là quí lắm rồi, Phát công tử lái xe hơi trong khi bạn bè chỉ có xe gắn máy Suzuki, Yamaha nên bảnh chọe lắm, bạn bè chạy theo để đi tán gái bằng xế hộp. Nên Phát ta được nịnh bợ, xưng tụng là Phát công tử, để chi tiền cho đám bạn ăn chơi, nhậu nhẹt thả dàn!
Buổi ăn họp mặt đã gần xong, Phát công tử hỏi mọi người;
– Chúng mày biết tại sao tao tổ chức ở tiệm ăn này không?
Ai cũng lắc đầu. Phát quay sang hỏi Nhân bò, Phúc cửng, Phú lít:
– Ba thằng chúng mày còn nhớ ca sĩ H.M. không? Nhà hàng này là của HM đó!
Ba tên kia gật đầu, nhớ ra ngay và kể chuyện cho mọi người nghe. Hóa ra Phát công tử nhà ta mê cô ca sĩ HM, đêm nào cũng lái xế hộp Honda N-360 đến vũ trường có HM hát. Nhưng chỉ mê xuông, chưa tỏ tình bao giờ! Rồi đến ngày cuối trước khi ra đơn vị, Phát công tử rủ ba người bạn thân Nhân bò, Phú lít, Phúc cửng đi ăn chơi bữa cuối.
Tối đó, 4 người vào Chợ Lớn ăn. Quán có món dồi trường chiên dòn thật tuyệt. Ăn dồi trường chiên dòn, nhậu hết hai chai Martell cổ lùn, 4 tên khật khà khật khưỡng kéo nhau đến vũ trường nghe HM hát. Đêm đó, Phát công tử và 3 tên bạn chạy xe theo sau xe gắn máy của em HM đến đón chị và theo về đến nhà. Phát lấy trong xe bó hoa hồng mới mua buổi chiều tại kiosque đường Nguyễn Huệ, giao cho Phúc cửng. Móc túi ra một hộp nhỏ có chiếc nhẫn vàng mới mua, giao cho Nhân bò cầm lấy. Rồi bấm chuông cửa nhà ca sĩ HM. Bà mẹ HM ra mở cửa. Mọi người bỗng thấy Phát công tử ôm bụng. Rồi ói sặc sụa, bao nhiêu dồi trường, Martell, coca, ói ra bằng hết. Hóa ra Phát nhà ta tửu lượng kém, lại hồi hộp quá độ nên ói tùm lum, ngay trước cửa nhà HM!
Lau chùi xong, Phát công tử và 3 tên bạn bước vào nhà. Chỉ thấy bà mẹ, không thấy HM đâu, chắc lấp ló sau màn che nhìn ra. Phát công tử vào đề ngay. Xin hỏi cưới HM! Mở hộp lấy ra nhẫn vàng để xin cưới. Và xin trao tặng HM bó hoa hồng! Bà mẹ ngẩn người, chỉ biết ấp úng:
– Cháu nó có hôn phu rồi! Tháng sau là đám cưới!
Phát đứng như trời trồng. Rồi theo đám bạn ra về ngay, để lại hộp nhẫn và bó hồng nằm trơ trẽn trên bàn! Ngày hôm sau mọi người đều ra đơn vị. Và đã không gặp lại nhau cả mấy chục năm nay.
Bữa tiệc tan, Phát công tử dành trả tiền như chuyện thường lệ vẫn làm khi xưa! Đợi mọi người ra hết, Phát công tử đến quày trả tiền. Bà chủ quán ngước nhìn lên. Phát nói ngay:
– HM còn nhớ tôi không? Tôi đến nhà HM mấy chục năm trước để hỏi cưới HM đó.
HM nhớ ra ngay. Và hỏi lại:
– Có phải anh ói ra tùm lum trước cửa nhà tôi không? Báo hại tôi lau gần chết!
Phát công tử gật đầu. HM ngắm nghía Phát công tử hồi lâu. Rồi cúi xuống lục lọi trong ngăn kéo. Và đưa cho Phát công tử một hộp nhỏ, hộp đựng nhẫn vàng hỏi cưới năm xưa!
Nàng nói nhỏ dịu dàng, thầm thì:
– Em giữ đến bây giờ đây! Đời em khổ lắm anh ơi! Lấy phải người chồng không ra gì! Phải chi anh đến hỏi cưới em đàng hoàng, đừng nhậu nhẹt rồi ói ra trước cửa nhà em như vậy, em thoái lại, từ hôn thì em đã lấy anh rồi! Định mệnh cả anh ơi! Sao đời em khổ như vậy anh ơi!