Người lữ khách không bao giờ trở lại

tác giả Ogawa Mimei
137 xem
Nơi ấy vắng vẻ đìu hiu, tất cả chỉ có một nóc gia. Nó nằm tận trong núi bên cạnh một vùng biển hoang dã. Từ ngôi làng dưới chân núi để lên tới đó, trước hết phải đi dọc suốt bãi biển rồi rẽ vào con đường tắt. Mùa hè trước nhà hãy còn người qua lại nhưng đến cuối thu – khi ngày ngắn đi và trên núi cũng như dưới thung lũng, gió đã đuổi lá vàng bay tứ tán – tiếng chân người dần dần thưa vắng rồi mất hút.
Vào một buổi chiều, trên bầu trời ở phía Tây, một màu vàng như mang theo điềm gở đang giăng mắc. Trước đây, mỗi lần bão tố sắp đến là người ta thường thấy hiện tượng này. Đúng như vậy, khi màn đêm vừa buông xuống, mưa to gió lớn đã ập tới.

Người trong nhà đóng kín cửa. Họ lắng tai nghe tiếng mưa gió hãi hùng đang diễn ra ở bên ngoài.
-Khi hết mưa bão, tuyết sẽ đổ xuống cho coi…

Họ vừa thì thào với nhau vừa đốt lửa lên cho ấm.

Chập chập khi có một cơn gió mạnh thổi qua, họ tự hỏi không biết ngôi nhà có đứng vững được không hay sẽ bị cơn bão dữ xô xuống vực sâu.


-Ôi! Mệt quá! Khát lắm rồi. Có ai cho xin dùm miếng nước.

Ở phòng bên cạnh, đứa con gái đang cất tiếng van xin.

Người mẹ nhìn về hướng đó, gương mặt lộ vẻ lo âu.

Cha và anh cô gái nghe câu ấy nhưng vờ như không. Họ đang ngồi trước ánh lửa trò chuyện.
-Mẹ ơi! Cho con xin miếng nước !

Cô gái đang nằm trên giường lại lên tiếng.

Người mẹ trả lời:
-Uống nhiều nước không tốt đâu con. Ráng nhịn một chút đi!

Anh và cha cô làm vẻ mặt như bị quấy rầy.
-Ôi, mệt quá! Anh ơi, đem tới đây cho em chút nước!

Cô gái đang nằm bệnh lần nầy hướng về phía người anh và tiếp tục khẩn khoản.

Người anh nói lớn:
-Em chỉ uống toàn nước. Uống lắm nước, bệnh chỉ tổ nặng thêm. Không được, không được đâu!

Người con gái ra chiều bỏ cuộc, cô im lặng trong một đỗi. Bên ngoài tiếng rú của trận bão nghe càng thêm dữ dội. Thế rồi mưa gió đã tạt ngang và va vào cánh cửa, tưởng chừng muốn dồn tất cả sức lực để hủy hoại ngôi nhà.

Chính lúc ấy, bỗng họ nghe có tiếng ai đập cửa bên ngoài rồi một giọng nói cất lên:
-Chào cả nhà. Trong ấy có ai đó không?

Bọn người bên trong, đưa mắt nhìn nhau:
-Ai lại đến vào giờ này?…

Lý do là trong vùng núi non, khó lòng có ai đến thăm họ giữa lúc đêm hôm. Không những thế, cái tiếng nói đằng sau cánh cửa kia hoàn toàn xa lạ đối với họ.

Người nào đó vẫn tiếp tục đập cửa:
-Chào cả nhà. Trong ấy có ai không?

Người cha hạ thấp giọng:
-Tốt hơn là mình giữ im lặng. Vờ như không biết đến. Nếu tưởng là nhà mình đã đi ngủ cả, có lẽ họ phải bỏ đi thôi.

Anh con trai cũng đồng ý với bố:
-Đúng rồi. Tốt hơn đừng lên tiếng.

Thế rồi, cả nhà bèn im thin thít, không thèm trả lời, vờ như họ đã đi ngủ cả. Thế nhưng cô gái đang nằm trên giường bệnh lại bảo:
-Có ai đang đến kìa. Không nghe họ đang đập cửa ầm ầm hay sao?…

Người mẹ đến gần bên đầu nằm của cô và mắng:
-Con im đi, đừng nói gì hết.

Lúc này, người đàn ông đứng trước cửa như đang muốn giải bày một điều vướng mắc trong lòng:
-Tôi van các ông các bà… Xin mở cửa cho tôi. Thấy có ánh lửa bên trong, tôi biết nhà ta hãy còn thức!

Người cha và cậu con trai đưa mắt nhìn nhau dò hỏi.
-Không biết người ấy là ai nhưng con thử ra đằng cửa xem sao!

Nghe cha nói, cậu con bèn cầm một cây gậy lớn trong tay rồi cả hai vô cùng thận trọng, tiến về phía cửa.

Ông bố đặt câu hỏi mà nghe như tiếng nạt nộ:
-Tôi không biết ông là ai nhưng vào giờ này mà còn đến đập cửa là có ý gì?

Người đàn ông bên ngoài, với một giọng yếu ớt lên tiếng giải bày:
-Tôi thành thực xin lỗi ông. Ông vui lòng mở hộ cánh cửa cho tôi vào với.

Người cha mới trả lời:
-Bộ khùng sao? Giữa cơn bão như thế này, ai mà đi mở cửa. Nếu cần gì cứ đứng nguyên chỗ đó mà nói.

Anh con tay nắm thật chặt cây gậy to, vận sức vào bắp thịt trên cánh tay.
-Thưa ông, tôi là khách đi đường. Từ ngoài bãi biển vào tới con đường núi thì bị mắc kẹt giữa cơn bão nên mất hướng. Trời lại tối và mưa to gió lớn nên tôi không nhếch được một bước. Xin làm ơn cho tôi vào trọ qua đêm trong một góc phòng, dưới nền đất thôi cũng đủ.

Người cha từ khước một cách dứt khoát lời năn nỉ của khách:
-Không được! Không được! Tôi có biết ông là ai đâu nhỉ! Làm sao tôi có thể chứa ông trong nhà tôi. Nếu ông chịu khó đi thêm một chút, sẽ thấy con đường dẫn xuống dưới làng. Tới được làng, hãy kiếm cách mà nhờ ai đâu đó.

Người đàn ông ngoài cửa thở dài đánh sượt. Mãi một lúc sau, ông ta mới lên tiếng trở lại, vẫn với một giọng yếu ớt:
-Đường này tôi mới đi lần đầu nên hoàn toàn không biết lối. Chỉ xin ông một chỗ dưới đất để tránh mưa núp gió thôi mà…

Anh con trai đưa cánh tay run run những muốn vung gậy lên. Anh ta gắt:
-Nói gì dai quá! Thôi, cút đi cho rảnh!

Người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa nhà mới nói:
-Ông nói thế tôi đành đi vậy. Nhưng hiện nay tôi khát quá, có thể nào ông cho tôi xin ngụm nước. Sau đó, lấy lại sức thì tôi sẽ đi ngay…

Hai cha con trong nhà lại đưa mắt nhìn nhau. Người cha lắc đầu và cất tiếng thật to:
-Tôi không thể cho ông nước được. Con gái tôi đang ốm và nó đang xin uống nhưng nếu tôi cho uống thì nó sẽ chết. Tôi không được cho nó nghe tiếng nước chảy, ngay cả việc cầm cái gáo trong tay cũng không được phép. Vậy ông hãy chịu khó xuống làng và xin nước những người dưới đó.

Những lời người cha vừa nói hình như đã lọt vào tai cô gái nên cô mới bảo:
-Bố ơi, con khát đến cháy cổ đây. Cho xin miếng nước. Sao mà tôi khổ thế này! Nước đâu, cho xin một hớp! Nước nào có thiếu đâu! Hãy cho người đang xin nước đó một chút nước đi mà!

Người đàn ông đứng ngoài cửa đã nghe tiếng cô con gái kêu la.
-Không biết cái cô đang la đó mắc bệnh gì nhưng tôi hiện có thuốc tốt mang theo. Tôi thường du hành như thế này nên đến chỗ nào cũng kiếm cho được những món thuốc nổi tiếng ở địa phương. Thế thì tôi xin chia sẻ cho cô một ít thuốc để dùng. Vậy xin mở hé cánh cửa cho tôi với!

Khách lạ đã lên tiếng như thế.

Người cha lẫn anh con lại đưa mắt nhìn nhau. Mắt của họ như thầm nói:
-Nếu đúng như vậy, chúng mình phải làm sao?..

Lúc đó ngoài cánh cửa, tiếng nói của lữ khách lại vọng đến:
-Tôi nhất định không để mọi người gặp phiền phức đâu. Tôi chỉ muốn tặng thuốc thôi. Xin hãy hé cánh cửa một chút cho.

Trước cảnh đứa con gái bị bệnh mà thầy lang trong làng đã bó tay, người thân của cô cũng động tình gia tộc. Dù sao, vì muốn cứu con gái nên người cha vừa thủ thế vừa mở hé cánh cửa một chút xíu. Lữ khách bèn đưa tay ra và bỏ vào trong lòng bàn tay của người cha – lúc đó vẫn đứng bên kia cánh cửa – vỏn vẹn 5, 6 viên thuốc.

Lúc đó người cha bỗng hối hận về cách cư xử của mình đối với lữ khách và cảm thấy xấu hổ.Thế rồi, lòng ông dao động, chần chờ không biết có nên mời lữ khách vào nhà hay không.

Thế nhưng hình bóng của người đó đã mất hút vào trong màn đêm.
-Bố ơi! Mình chỉ cần cho hắn miếng nước thôi.

Nghe anh con trai nói như thế, người cha liền chạy ra ngoài nhà để xem. Nhưng nói thế nào đi nữa, bão tố cũng còn đang dữ dội nên ông không thể nào đuổi theo người lữ khách.

Hai cha con bẻn quay lại bên đống lửa. Người mẹ nói với họ:
-Ừ nhỉ, người đó thật tốt bụng. Mình đã không cho vào đây trú và cũng không cho uống nước mà ông ta lại tặng thuốc. Có phải dễ thương không?
-Thuốc này nào đã biết là thuốc gì đâu!

Người cha vẫn chưa tin tưởng cho lắm về mấy viên thuốc ông vừa nhận được.

Thế nhưng tiếng gió, tiếng mưa vẫn gõ vào cánh cửa và chưa yếu đi một chút nào.

Anh con trai ngồi im lặng một lúc rồi như chợt nhớ ra việc gì mới đặt câu hỏi:
-Gã đàn ông ấy bây giờ ra sao? Hắn đã xuống được dưới làng chưa nhỉ?

Người cha cũng nghĩ lại hành động thiếu thân thiện của mình vừa qua, cảm thấy lương tâm ông đang lên tiếng trách móc nên tỏ vẻ khó chịu, đăm đăm nhìn ánh lửa và trầm tư.

Tối hôm đó, cô con gái quá mệt nhọc nên cứ đòi uống nước. Qua sáng hôm sau, chỉ vì mãi van xin như thế, người cô không còn chút sức lực nào nữa.

Sau một đêm mưa gió, bầu trời đã trong xanh trở lại. Cái lạnh như muốn dự báo là tuyết sắp sửa rơi.Cây cối trong thung lũng đã hoàn toàn trút lá và trên đỉnh núi, bầu trời trong như một tấm kính xanh lơ.

Anh con, theo lời bố mẹ dặn, đã đi xuống dưới làng để đón y sĩ về nhà. Thấy con bệnh đột nhiên trở nặng, họ đã quên khuấy câu chuyện về người lữ khách ghé qua nhà hồi tối hôm qua. Y sĩ tức tốc đến khám bệnh nhưng trước bệnh trạng của cô gái, ông cho biết là cô khó lòng qua khỏi nội hôm nay. Chẳng bao lâu, y sĩ đã phải bỏ về.

Lúc đó, người mẹ mới gợi ý hãy dùng mấy viên thuốc mà lữ khách hôm qua đã tặng thử xem. Người cha bèn nói:
-Đã đến nước này thì có cho uống hay không cho uống, kết quả cũng giống nhau thôi.!

Thế rồi ông đem mấy viên thuốc đặt trên một cái khay và bưng tới. Người con gái bèn uống những viên thuốc ấy.

Lời của lữ khách không có gì là lừa dối. Mấy viên thuốc đó hiệu nghiệm một cách lạ lùng. Người con gái bị y sĩ đánh giá là “khó lòng qua khỏi” và đã bó tay thì buổi chiều hôm đó, khi bà mẹ đến thăm bệnh, cô đã nhìn bà và nhoẻn một nụ cười.

Ngày hôm sau, cô khá hơn nữa. Thế rồi, những ngày tiếp đến, cô càng khỏe thêm.

Chẳng bao lâu, cô con gái hoàn toàn bình phục. Thân thể cô đã hồi sức lại như xưa. Câu chuyện này được truyền xuống ngôi làng ở dưới chân núi và người trong làng thảy đều nhớ lại cái đêm có cơn bão lớn đó. Và họ đều xác nhận rằng, đêm hôm đó, người lữ khách kia không hề gõ cửa một ngôi nhà nào trong làng cả.

Có người còn nói:
-Nhất định người lữ khách đó phải là một vị thần. Dạo sau này, con người trở nên bạc bẽo, không còn tin tưởng vào thần linh nữa, do đó thần nhân mới chứng tỏ uy lực của mình. Thế rồi, đến một ngày nào đó, ngài sẽ mang cô gái ấy đi theo cũng không chừng!

Một thời gian sau khi câu chuyện kỳ lạ này xảy ra, người cha của cô gái thấy hối hận vì cách cư xử lạnh nhạt của mình và hứa rằng nếu có một dịp nào thần linh giáng hạ nhà ông lần nữa thì cả gia đình ông sẽ làm hết sức để tiếp đón ngài thân thiện hơn.

Cô con gái trổ mã và sau đó trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Bao nhiêu chàng trai trong làng muốn hỏi cô làm vợ khiến cho cô bối rối, không biết chọn mối nào. Thế rồi cô đã tìm ra trong đám đó người mà cô ưng ý nhất. Cặp vợ chồng đó trải qua những tháng ngày thật hạnh phúc.

Mỗi khi nhìn thấy cuộc sống đầm ấm của con gái mình, người cha không khỏi tư lự vì tất cả niềm vui ấy đều đến từ người lữ khách đêm nào. Đứa cháu dễ thương do cô con gái sinh ra bắt đầu biết chạy đến bên ông và gọi “Ông ngoại! Ông ngoại!”. Cảnh tượng đầy hạnh phúc như vậy đã làm cho ông nhớ lại buổi tối đầy mưa gió ngày xưa.

Tuy nhiên, không phải chỉ có mình ông là hối hận. Cậu con trai cũng như mẹ của anh ta đều vô cùng hổ thẹn khi hồi tưởng lại cách cư xử lạnh nhạt đến tàn nhẫn của họ đối với người lữ khách. Rồi họ lấy làm tiếc là đã không nắm lấy cơ hội để nhìn được gương mặt của người khách ấy dù chỉ một lần.

Cả nhà bèn dặn dò nhau: ” Từ nay về sau, vào một đêm nào đó, có người lỡ bước đến xin ngủ lại nhà mình thì hãy mau mắn nhận lời!”

Nhưng rồi ngày tháng trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, bao nhiêu là ngày mưa, bao nhiêu ngày gió và cũng có bao nhiêu ngày có tuyết rơi nhưng hoàn toàn không còn thấy một bóng người nào tìm đến ngôi nhà buồn bã này để xin ngủ lại.

Dịch ngày 11/06/2020
Nguyễn Nam Trân
Thư mục tham khảo:
Ogawa Mimei, Ogawa Mimei Dôwashuu (Tuyển tập 25 truyện nhi đồng của Ogawa Mimei), bản bỏ túi,, Nxb Shinchô, Tokyo, xb lần thứ 1 năm Shôwa thứ 26 (1951). Tái bản lần thứ 87 năm 1990. Nguyên tác Nhật ngữ.

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved