(Mượn lời một bài hát của Trịnh Công Sơn)
Tối nay không hiểu sao chị thấy mệt mỏi nên đi ngủ sớm. Chập chờn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chị thấy anh ngồi cạnh giường nói chuyện với chị.
Anh vẫn đẹp trai, phong trần như ngày xưa, chỉ có đôi mắt không còn lấp lánh ánh cười mà đau buồn da diết. Chị mừng rỡ, tham lam nhìn từng nét thân quen trên khuôn mặt anh, giống như họ mới chia tay ngày hôm qua, không hề có cuộc chia ly dài đằng đẵng 15 năm trời.
– Em còn hận anh không? Anh nhẹ nhàng hỏi.
Chị lắc đầu
– Em chưa bao giờ hận anh cả. Anh và ba mẹ anh là những người thân nhất của em, coi như mình có duyên mà không phận đi. Em vẫn luôn luôn cảm ơn anh đã mang đến cho em tuổi thơ ấm áp, tràn đầy tình thương…..
Họ là hàng xóm của nhau rất lâu rồi.
Cậu bé 5 tuổi là anh, nhìn thấy cô hàng xóm sinh em bé gái bụ bẫm, đáng yêu đã dõng dạc tuyên bố lớn lên con sẽ lấy em làm vợ trong tiếng cười giòn tan của người lớn.
Khi cô vào học lớp một, mẹ chẳng may qua đời rồi ba lấy vợ mới.
Mẹ kế không phải là người xấu nhưng gánh nặng cơm áo gạo tiền, con anh con chúng ta đã làm bà trở nên cay nghiệt với cô. Cô cứ tự mình lớn, tự mình lủi thủi đi học, đi chơi mà không ai ngó ngàng đến. Chỉ có anh và ba mẹ anh là hết lòng thương cô. Buổi sáng anh dắt cô đi học, trưa về cùng, rồi thỉnh thoảng rủ cô sang nhà ăn cơm luôn. Mọi vui buồn trong cuộc đời bé thơ cô đều chia sẻ với anh.
Lớn lên anh đẹp trai, học rất giỏi, rất nhiều bạn gái thích nhưng toàn bộ lo lắng, quan tâm anh chỉ dành cho cô. Khi cô nhận được giấy báo vào đại học thì anh vừa tốt nghiệp và xin được học bổng đi Mỹ học thạc sĩ.
Ngày chia tay anh tặng cô nụ hôn đầu đời và hứa sẽ về cưới cô. Cô xinh đẹp, duyên dáng, biết bao người theo đuổi nhưng cô từ chối hết các cuộc vui để đợi anh.
Ở Mỹ anh học rất giỏi, rất nhiều công ty muốn nhận anh nhưng điều tiên quyết là anh phải có quốc tịch Mỹ. Ba Mẹ anh phải bán đi miếng đất để dành, gửi tiền sang cho anh cưới vợ làm hôn thú giả. Ở đời có ai học được chữ ngờ. Người phụ nữ nhận làm dịch vụ thấy anh đẹp trai, tài giỏi, đàng hoàng…về khuyên con gái mình nhận lời rồi biến giả thành thật. Cô ấy cũng xinh đẹp, đáng yêu và khi trai đơn, gái chiếc ở bên nhau, cái gì đến thì sẽ đến. Ngày cô ấy báo với anh cô ấy mang bầu 3 tháng, anh biết là anh không còn đường về nữa rồi.
Ở Việt Nam cô và mẹ anh khóc ngất, nghẹn ngào khi nghe tin.
Nửa năm sau mẹ anh cũng khóc chúc phúc cho cô về nhà chồng. Vậy mà mười mấy năm đã qua rồi….
– Em có hạnh phúc không? Anh âu yếm nhìn cô.
Cô gật đầu
– Em rất hạnh phúc, chồng em đối với em tốt lắm, hai con em đứa nào cũng ngoan ngoãn, học giỏi.
Anh cười thê lương
– Vợ anh cũng rất tốt, các con anh cũng rất giỏi giang. Ba mẹ anh ở gần nên cả nhà sống rất đầm ấm. Dường như anh không thiếu một thứ gì nhưng cứ đêm đến là anh lại mơ thấy những con đường ngày xưa đưa em đến trường, mơ thấy giàn bông giấy trước cửa nhà em, thấy em tung tăng chạy nhảy trước nhà. Anh biết rõ là em luôn luôn ở trong lòng anh. Thôi anh phải đi đây, dù ở đâu anh cũng luôn cầu chúc cho em một cuộc sống tốt lành, hạnh phúc.
Chị la lên
– Anh ơi đừng đi, bao năm qua em cất kĩ những kỷ niệm về anh vào một góc trong tim em. Anh là những gì tốt đẹp nhất tuổi thơ của em.
Chị tỉnh giấc mơ khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của chồng.
– Em làm sao mà vừa khóc vừa la ú ớ vậy.
Chị giúi khuôn mặt đầm đìa nước mắt vào ngực chồng…
Sáng ra chị đứng không vững khi nghe mẹ anh gọi điện báo tin, anh vừa qua đời ngày hôm qua vì nhiễm Covid 19.
C.T.H.H