Sáng nay có một chị bạn dễ thương mời tôi ăn cà rem .
Tuy chỉ là mời trên Facebook dẫu không ăn được nhưng cũng cảm nhận thật ngon tuyệt.
Ngon là do thấy cây cà rem ngon mắc thèm . Tuyệt là chị đã đưa mình về kỷ niệm tuổi thơ “những ngày xưa đến lớp” _đầu không đội nón ,dép bỏ vô cặp không mang .
Đi học,chỉ ước ao chờ ra chơi là chạy ào ra mua cà rem mút .
Lâu rất lâu ,có đến hơn 30 năm rồi tôi chưa từng ăn lại món này
Cà rem là một món ăn hàng rong hay bán trước cổng trường ngày xưa .
Hầu như ở làng quê, trước cổng trường nào cũng có vài người đứng bán .Một món ăn vặt rẻ tiền mà ai đi học cũng thích vì nó có vị ngọt ngào ,mùi thơm dễ chịu của nhiều loại đậu : đậu đen ,đậu xanh ,vị dừa , sầu riêng hay màu nước cam vàng ươm ,màu lá dứa xanh xanh nhưng ngon nhất là tại vì nó lạnh .Ăn vào vừa giải khát lại vừa giải đói nghe mát tận tâm can.
Những năm tôi học tiểu học ở trường làng ,hôm nào cũng đi học sớm cả tiếng đồng hồ để chơi cho đã trước khi vào lớp .Vì giờ ra chơi ,chơi không được lâu còn giờ ra về là cô bắt về nhà ngay không cho la cà chơi trong sân trường.
Ngày xưa tôi giỏi nhất là nhảy dây ,búng thun và đánh đũa đặc biệt hôm nào cũng có món chơi u cuối cùng .Vì hơi yếu nên luôn bị làm tù binh nhưng được cái là vùng vẫy rất dữ nên luôn được cứu ra trước .Vì đi học sớm nên có hôm chơi u rách toác cả lưng áo phải chạy bay về nhà thay áo mới mà vẫn không bị trễ học
Sau những màn chơi trò chơi nhiệt tình thì mồ hôi đầy lưng áo ,thế là tôi cùng bạn bè chạy ra trước cổng trường mua cà rem ăn cho đã khát.
Hồi đó người bán cà rem là một phụ nữ cỡ tuổi chị hai tôi luôn quảy thùng tới ngồi gần bờ sông đối diện với trường học .Nên học trò tan trường hoặc ra chơi đều ghé chị mua cà rem trước khi ghé ngôi tiệm nằm kế góc sân trường mua bánh .
Một cây cà rem tròn cỡ 5 phân chị bán 1 đồng .là đồng bạc bằng thau màu trắng lúc đó .Nhưng ít có ai đi học được 1 đồng hoài nên ai mua bao nhiêu chị cắt bán bấy nhiêu.
Thường thường tôi chỉ mua cà rem bằng hào .Mỗi cắc nhỏ là 2 hào.
Giờ nhớ lại thật thương chị bán cà rem ngày đó.Chị biết trẻ con ham chơi, ham ăn .Ăn bao nhiêu cũng được nên chị bán cho đứa nào có nhiêu tiền cũng đều ăn được hết .
Có khi tôi mua cây cà rem 2 hào chỉ cắn được hai cái là hết que cà rem .Có khi tôi mua 4 hào cắn được nhiều hơn một chút .Miễn là đã khát rồi lấy sức chơi tiếp.Chưa bao giờ tôi dám mua nguyên cây cà rem 1 đồng để ăn.Thứ nhất là ăn lâu thì bạn nó chơi nó bỏ .Thứ hai là ăn một lần sợ hết tiền rồi một hồi bạn bè ăn mình dòm miệng thấy kỳ.
Ngày đó đi học không bao giờ mang nước theo uống . Có tiền thì ăn cà rem,đá bào hoặc mua mía khúc xước ăn. Còn như không có tiền cứ ra tiệm cô Ba X cạnh trường ,cô để sẳn cái lu nước tha hồ mà uống.
Nếu không may dọc đường khát nước thì có thể vô bất cứ nhà nào cũng uống nước được . Bởi làng quê ngày ấy ,nhà nào cũng có để một cái lu hay cái khạp hoặc ai giàu thì để cái kiệu nước ,trước hàng ba nhà mình.Khách lỡ đường hoặc học trò có khát thì có mà uống không cần phải xin.
Nhưng nói là nói vậy chứ ai vào nhà lạ mà không xin phép .Có chăng thì chỉ là trộm.Mỗi lần ghé nhà ai chúng tôi đều khoanh tay thưa xong rồi xin nước :” Bác 7 cho con uống miếng nước ” là Bác 7 vồn vã :” Uống đi con ,xin gì hỏng biết .hở khát thì bây cứ vô uống ! Nhe”.Rồi bác nhìn chúng tôi trìu mến.Tuy nói thế nhưng chủ nhà thấy bọn trẻ hỏi xin lễ phép biết chắc họ hài lòng và rất vui.Và bọn trẻ chúng tôi được khen ” Con ai lễ phép quá !” Là thấy sướng rơn trong bụng.
Một bữa ,tôi với vài bạn đứng lựa mía trong tiệm sát cạnh trường thì chị con cô Ba X ngồi nói trỏng không:” Cái bà bán cà rem có hủ nước đen thui mà nhúng tay vô rửa hoài! Mâý đứa bây ăn dơ vậy mà cũng ăn.”Không nhớ lúc đó học lớp mấy ,tôi buộc miệng đùa bâng quơ: ” Nhờ dơ nên nó ngon”rồi tôi nhăn răng cười với lũ bạn.Không ngờ chị ấy nổi giận mắng luôn:” Ừ ngon thì cứ ăn đi cưng !rồi bịnh cho biết!!”.Tôi cùng mấy bạn nhìn nhau le lưỡi vội chuồn êm không quên cười khúc khích.
Thật ra chúng tôi ăn thì đưa tiền rồi nhìn chăm bẩm vô cái tay chị ấy cắt cây cà rem coi được bao nhiêu và chờ lấy thôi .Chứ chị ấy làm gì, đâu có ai buồn để ý.
Nghe chị bé H nói thế tôi mới quan sát chị bán cà rem thì quả thật cái thau chị múc nước để sẳn thuận tiện để chị rửa tay nó đục ngầu .Cả cái khăn chị lau tay đặt sát thùng cà rem cũng đen thùi lùi.
Trong lòng biết ngay chị bán cà rem đó ở dơ .Chị bé H nói rất đúng. Nhưng, chị Bé H nói sai ở chỗ tôi ăn miết mà có thấy đau bụng ,nhức đầu gì đâu!! .Và thế là yên tâm ăn tiếp.
Thật ra khi thấy chị bán cà rem càng đắt thì chị bé H càng ghét ra mặt .Bởi tôi thấy chị bé H hay nhìn thùng cà rem và liếc chị bán cà rem thấy thương.
Mà, không ghét sao được ! Từ khi có thùng cà rem thì đá bào tiệm chị Bé H bán ít lại trông thấy luôn .Đá bào 1 đồng 1 ly .Muốn uống ly tại chỗ hay đá bào nhận ăn dài đường gì đều được.Khổ nổi đá bào không bán ly 2hào hay 4 hào được nên Cà rem luôn là lựa chọn của học trò chúng tôi .
Hôm nào tan học đi ngang nhìn nhìn, không mua là chị bán cà rem hiểu ý cười rất tươi:” Hết tiền rồi phải không!!! Mua đi ,mai trả .”Nhưng dù chị có mời mọc cỡ nào tôi cũng không mua. Vì lỡ ngày mai đi học má không cho tiền thì nợ chị ấy ,mắc cỡ chết !
Ngày thứ năm và chủ nhựt được nghỉ học ,trưa nào ở nhà mà nghe tiếng chuông leng keng bán cà rem dạo là tôi xin tiền chạy bay ra đường chờ mua .Cà rem chú bán dạo là loại cà rem dẹp ,bản to cỡ 3 phân cũng đủ loại đậu xanh ,đậu đen ,sầu riêng ,cam và dừa .
Hôm nào mua 1 cây cà rem thì vừa ăn vừa thong dong ngắm cảnh vừa cắn ngậm trong họng không quên thỉnh thoảng liếm cây cà rem cho nó không chảy và vì vậy cũng thưởng thức đủ mùi vị cây cà rem trên tay .Còn hôm nào có nhiều tiền hơn, mua 2 cây cà rem một lượt và lựa 2 mùi khác nhau thì vừa ăn ,vừa nhai vừa liếm cây kia cho lẹ để còn ăn cây tiếp theo , không thôi nó chảy uổng.
Tôi còn nhớ thói quen mỗi lần ăn hết cà rem thì liếm cây que cà rem bằng tre tiếc nuối ,còn ngậm trong miệng 1 khúc cho hết ngọt mới chịu quăng.Mỗi lần má tôi thấy là la ngay:” Bỏ đi hong ,nó xốc vô họng cái chết !”.Và tôi ngoan ngoãn quăng cây que tre rồi đi rửa tay ngay nhưng trong bụng cũng nghĩ thầm :” Ăn vậy hoài chết đâu mà chết!”
Từ khi tôi học hết cấp 1 trường làng thì phải qua trường xã để học tiếp cấp 2 .
Trường cấp 2 cách trường xưa gần 3 cây số. Trưa nào cũng đi học ngang trường cũ , tôi với lũ bạn đều phải đi ngang chỗ chị bán cà rem trước cổng trường.Do quá quen nên chúng tôi luôn dành cho chị nụ cười thân thương rồi mới bước đi .
Chị bán cà rem cũng biết chúng tôi không ăn nữa vì sẽ rít tay khi đi học đường xa và vì trường xã có bán đủ thứ nên chúng tôi để dành tiền qua trường mới ăn vặt.
Ra cấp 3 trường huyện thì món cà rem biến mất.Hình như cà rem chỉ có trẻ con mới mê tít mà thôi .Ra cấp 3 tôi quên luôn cây cà rem ngọt mát thuở nào ,chỉ còn ngồi tán gẫu với bạn bè bằng ly đá me đơn giản.Hôm nào cuối tuần thì tôi rong ruổi cùng lũ bạn ra Chợ lách ăn chè lạnh.
Thời gian trôi qua …
Tuổi thư sinh không còn …
Tôi cũng như bao bạn bè lao vào cuộc sống bề bộn .Những kỷ niệm ấu thơ không còn thời gian hồi tưởng giữa bao lo toan mọi thứ trong gia đình.
Khi xã hội phát triển , ở nơi đây không còn những đôi chân trần đi học , không còn quãng đường xa lội bộ tới trường thì làm sao biết được cây cà rem chắt chiu ngon lành của chúng tôi ngày xưa.
Cả con tôi cũng vậy ,khi các con vào mẫu giáo thì sinh tố ,rau câu dừa và kem sữa ,bánh trái …bán đầy .Có bán cà rem cũng không dễ mời chúng thích.
Tuổi thơ bên mái gia đình ,má nấu món gì ăn cũng ngon.Má may gì cũng thích mặc miễn là có cái để ăn , miễn sao được mặc áo mới.
Mỗi ngày đến trường đúng là một ngày vui
Đi học ngày nào chơi trò chơi cũng thấy đã, thấy thích thú .Ngày nào cũng háo hức để được vào lớp , được xung phong trả bài ,được chơi nhiều trò chơi dân gian thoả thích và được thưởng thức những que cà rem bình thường nhưng tuyệt vời ! .
Tuổi thơ ơi , thương nhớ quá đi.
Chợ lách 23/11/2021