Những ngày giáp Tết thật vui, hoa khoe sắc, nội trợ khoe tài. Con gái gia đình nề nếp được giáo dục Công , Dung , Ngôn , Hạnh phải ăn nói dịu dàng, vào bếp khéo léo, tư cách đoan trang, sắc vóc dễ nhìn. Nếu đẹp thì là ” trò chơi .
Bà Thoa đã được các cụ dạy từ thuở trâm cài, kẹp tóc ..Bà bâng khuâng nhớ lại..
Ba là công chức văn thư, mẹ buôn bán thêm ngoài chợ. Ba chị em vào học trường công không tốn học phí. Thời đó không hoc thêm, Thầy cô dạy thế nào học thế ấy.Vậy mà chị em cô cũng thi đậu Tú Tài 1.
À ! mà không đúng. Hoc trò nhà giàu thường tụ lại nhóm nhỏ chừng 5, 7 đứa đóng góp học phí cho một anh sinh viên dạy thêm sinh ngữ Anh , Pháp hay Lý Hóa, Toán là môn các cô học yếu hoặc muốn giỏi hơn . Ngày đó tuyệt nhiên không có giáo sư nào đến nhà dạy kèm. Họ dạy trường công, nếu dạy nổi tiếng thì được mời dạy ở trường tư. Con cái đươc học ở trường công Nguyễn Đình Chiểu và Lê Ngọc Hân là niềm tự hào, an tâm của cha mẹ.
Cô hoc yếu Toán, Lý Hóa nhưng đành chịu vì nhà không khá giả. Nhỏ Hạnh ngồi kế cô cứ rỉ rã kêu hoc chung cho vui , cho có người đồng hành. Nhà cô và nhà Hạnh chung một con đường Pasteur. Cô im lặng không giải thích mà chỉ nói :
_ Tao phải phụ má buôn bán.
Vậy mà có lần nó tới nhà chơi , gặp má cô, nó ríu rít chào hỏi rồi nói:
_ Con Thoa nó yếu Toán lắm bác. Kỳ thi đệ nhất lục cá nguyệt , nó dưới trung bình.
Cô nắm tay áo nó giật mạnh, nó tỉnh bơ nói tiếp :
_ Nó không học thêm Toán là thi rớt Tú tài 2 cho coi. Con kêu hoc nhóm chung với con mà nó hong chịu.
Má cô nhíu mày nhìn cô :
_Có phải vậy không con? Học đi, má cho tiền đóng học phí.
Hạnh xua tay :
_Khỏi bác ơi, tụi con chia nhau đóng rồi. Nay thêm con Thoa là đủ 5 đứa.
Má Thoa không đồng ý được miễn phí và sau đó tụi bạn đồng ý lấy thêm bằng 1/2 tiền học phí để mỗi tháng có tiền rủ nhau đi ăn uống.
Vậy là Thoa học thêm môn Toán với cựu sinh viên Bách khoa ra trường chờ phân công tác. Anh ta đen , cao, có răng khểnh. Dạy Toán dễ hiểu nên cô lấy lại căn bản. Anh hay gọi cô trả lời và lên bảng.
Anh nói thẳng :
_ Trong 4 em, Mỹ Thoa yếu nhất. Anh kèm nhiều hơn cho bằng các em thì cả nhóm dễ học chung.
Hạnh liếng láu :
-Đúng đó anh Thầy. Anh phải kèm chặt, kèm sát cho nó lên môn Toán từ 7 lên 19 điểm nha.
Dung cười to :
– Sao không 20/20 mà 19 thôi mậy? .
Hạnh nghênh mặt:
-Chỉ mình tao là điểm tối đa thôi.Không đứa nào vượt qua mặt tao.
Anh Phong xua tay:
-Em tự tin quá đó Hạnh, môn Toán không cẩn thận dễ ” sai một ly, đi một dặm ” lắm nghen.
Thoa làm thinh tủm tỉm cười, cúi mặt xuống làm bài tập Toán . Cô không biết có ánh mắt phía trên nhìn cô trìu mến.
Cô học Toán theo kịp các bạn, nhờ sự tận tâm của anh Phong và sự nổ lực của cô. Nhưng cô rất ngại ngùng khi cô được anh quan tâm hỏi han nhiều hơn các bạn. Có lần Hạnh nói nửa thật, nửa đùa:
_Thời gian ưu tiên đặc biệt của nhỏ Thoa chấm dứt.Anh Phong biết không? Hôm qua bài kiểm tra Toán con Thoa 17 điểm mà em có 15 hà. .Giờ anh phải kèm em đó.
Tiếng nhỏ Vân đanh đá :
-Kèm toán cho Hạnh chớ không phải kèm Hạnh nha anh Thầy….
Phong lẳc đầu:
– Ngày mai anh đi nhận nhiệm sở rồi.Các em thừa trình độ môn Toán thi Tú tài 2 năm nay. Chúc các em thi đậu hết..
Nhỏ Hạnh nắm tay anh :
-Tụi em cám ơn anh. Lên Đại học em nhất định nhờ anh giúp đỡ..
Vân cười lớn :
-Giúp mình Hạnh thôi hén ?
Anh Phong nhìn Thoa :
-Các cô như em của anh. Trong khả năng của mình, các em cần giúp gì thì anh sẵn sàng ..Chỉ có Thoa nhút nhát quá, em phải mạnh mẻ lên nhé.!
*********
Dòng đời trôi hối hả, cả nhóm giải tán sau khi ra trường. Lần họp mặt chia tay. Hạnh nhắc :
-Anh Phong mất tích hén tụi bây? Nhớ ảnh ghê.
Con Hồng ít nói nhất, bỗng lên tiếng :
– Nhớ chi vậy ? Anh ta không nhớ mầy đâu..
Thoa cười nhẹ :
-Bớt mơ mộng đi nàng ơi..Anh ta lên SG thiếu gì người đẹp. Cả nhóm im lặng. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng.
Tiếng hát của Hoàng Oanh như gợi nhớ thêm dĩ vãng “Quay về kỷ niệm của thời hoc sinh. Tà áo trinh nguyên tô thắm bao tình …”
****
Bà chợt vỗ trán “Lẩm cẩm quá. Lo đón tiếp khách quan trọng. Nghĩ gì đâu! “. Bà gọi con gái :
-Đồ ăn chuẩn bị sẵn sàng chưa con ?
Đứa con gái duy nhất trong chiếc áo dài màu hồng,tóc xỏa dài cười nhẹ :
– Xong hết rồi mẹ .Nay chỉ có cha con anh Phú tới cho biết mặt mẹ ,biết nhà mình.
Bà chặc lưỡi :
-Phải ba con còn sống tiếp ba của thằng Phú đươc quá .
Có tiếng chuông điện thoại, con Thanh rối rít trả lời.
– Dạ, đúng rồi anh Phú. Vào hẽm khoảng 20m .
Cô quay sang mẹ :
-Họ tới đầu hẽm rồi. Con vào trong sửa soạn cho đẹp nha mẹ.
Khi hai người đàn ông đứng trước cổng. Mỗi người đều tay xách nách mang. Bà Thoa trong chiếc áo dài màu huyết dụ bước ra chào mời:
_ Mời anh và cháu vào nhà. Tôi là mẹ của Thanh.
Họ gật đầu chào bà. Bối rối bà không thấy ông bố đang nhìn bà sửng sốt. Khi ngồi vào ghế, bà rót trà mời khách và gọi :
_ Thanh ơi ! Ra chào Bác trai nè.
Bà nâng tách trà mời khách :
-Mời anh ..
Ông ấy đưa tay đở tách trà :
-Nay hoc trò Mỹ Thoa mời trà cho Thầy đó hả?
Nụ cười kèm chiếc răng khễnh nở ra. Bà Thoa trợn mắt nhìn khách:
– Thầy, thầy..Anh, anh .. Phong? Sao ngộ vậy?
Anh thầy cười :
-Ngày xưa vô duyên. Giờ hữu duyên phải không chị sui ?
Hai cô cậu Phú và Thanh ngơ ngác nhìn nhau trong tiếng nhạc êm nhẹ ” Đón xuân nầy tôi nhớ xuân xưa. Hẹn gặp nhau khi pháo giao thừa..Em đứng chờ tôi dưới song thưa. Tôi đi ngang đầu ngõ hỏi nhau thầm Xuân đã về chưa?