Mùa đông. Khi ả đến.
Những con chữ bị đuổi ra khỏi khoảng không gian quen thuộc.
(không kịp mặc quần áo)
Trần truồng – những con chữ hóa thân thành những bông hoa tuyết.
Trắng. Lạnh.
Rơi như mưa.
(trên nấm mồ ký ức buồn bã)
Từ chữ – gã đã viết ra ả.
Từ chữ – ả đã được khai sinh.
Gã thường “fall in love” với những gì gã viết.
Vì thế – gã yêu ả.
(như đã từng đắm đuối yêu chữ)
Ả đã làm đầy khoảng không gian chật hẹp của tâm hồn gã.
Vì thế – những con chữ đã phải hối hả ra đi.
(quên mang theo umbrellas)
Ả thật “no good”.
Ả chỉ đẹp lộng lẫy với gã vỏn vẹn một mùa đông.
Sao vội vã? Sao ngắn ngủi?
Tâm hồn gã đã không thể nào thở.
Trong khoảng không gian chật hẹp.
Không còn chữ.
Và ả rồi cũng đột nhiên biến mất.
Như chưa từng bao giờ đến.
. . .
Sau mùa đông là mùa xuân.
Cây trổ mầm lá. Nụ bật chồi hoa.
Cây bút chì gẫy mũi. Trang giấy trắng.
Bầy chữ bỏ đi không về.
Hờn người vô thủy vô chung? Hận tình trôi như mây bạc?
Không.
Những ngón tay của bàn tay cầm viết xưa đã bị biến dạng.
Chúng bây giờ là những cái vòi bạch tuộc.
Good for sushi. Only.