92
Con dốc đổ từ mảnh địa đàng cũ
Nơi có cây táo đỏ không còn trổ hoa
Con rắn tội đồ nằm nhắm mắt ngủ
Đợi buổi chiều mùa hồng thủy tràn qua
Cánh cửa mở xuống bậc thềm rêu im dấu chân
Nắng rắc bụi vàng rong lênh đênh ký ức
Ngọn gió nào vờn ngang lối sỏi
Lời lao xao chợt rụng phiến lá xanh
Người đưa thư già chiều nay không thấy đến
Cô tượng đá buồn đứng cúi mặt lặng thinh
Chuông giáo đường giục giã tiếng cầu kinh
Ngày sẽ hết – đêm chờ bên vực tối
Tình thuở nguyên sinh
Em & Anh
Ai là người có tội
Để thượng đế hờn
Quật mãi những lằn roi