đêm nay trăng trải xuống hiên
ngồi bên song cửa thiếp liền tay thoi
nương theo bóng, ánh trăng soi
hoa cau nho nhỏ như đôi bướm tình
rơi trên lụa trắng, thình lình
phất phơ chút gió xuân tình lắt lay
ngẩn ngơ thiếp phải ngừng tay
tưởng như đôi bạn thổi bay mây trời
ngày vui cũ, thoáng xa vời
tiên đồng ngọc nữ ngồi chơi trên ngàn
gom mây thổi gió muà sang
cho mưa rớt xuống trần gian hẹn hò
thiếp có hưá, sẽ đưa đò
chở cho chàng đủ trăm vò rượu ngon
chàng có hứa, sẽ sắt son
gánh đến cho thiếp một đòn kiệu hoa
vầng trăng đâu đã nhạt nhoà
mà sao duyên thắm bỗng hoà lệ rơi
chia ly là bởi ý trời
lòng son mình vẫn giữ đời cho nhau
dù cho thăm thẳm ngàn sau
dù cho có phải đợi nhau cửu tuyền
xin đừng quên mất lời nguyền
xuống trần gian sẽ nên duyên sắt cầm
chì vì thiếp đã lỗi lầm
khiến chàng phải trễ bao năm đoạ đày
nợ duyên vì thế đổi thay
rượu ngon hoá nhạt, kiệu thay người ngồi
bây giờ duyên đã đến rồi
đã qua hết kiếp luân hồi gian truân
ý trời dạ thiếp cũng tuân
se tơ dệt lụa chờ tuần trăng lên
trăng rằm là lúc nước lên
thuyền nương theo bóng trăng nên hiện hình
và đi vào đoá dạ quỳnh
rồi theo tơ nhụy cánh quỳnh mà ra
tơ quỳnh dệt với tơ ta
dệt ra lụa trắng bằng ba luạ thường
đem theo sẽ gặp ngưòi thương
sợi tơ đưa dẫn đến đường trăm năm
thiếp hằng trông đứng trông nằm
cho mau mau đến ngày rằm tháng ba
trăng tròn, trăng khuyết, trăng tà
mỗi năm có mấy tháng ba hỡi chàng