(Những ngày Sài Gòn sắp “mở cửa”)
Ta cứ ước mong Sài Gòn ngày “mở cửa”
Để Người tung tăng sửa lại bộ móng tay
Còn Ta vội vàng cắt ngay mái tóc dài
Rồi tranh thủ đi sạc lại cái bình xe đã cạn
Người cùng đám bạn gặp lại nhau như gặp cơn mưa giữa vùng trời khô hạn
Ta gặp Người như Ngưu Lang gặp lại Chức Nữ sau thời gian ấm ức ở trong lòng
Và Ta sẽ làm mọi thứ mà Ta đã từng mơ từng mộng
Chợt Người hỏi Ta
“Có chạnh lòng?”
Khi ở ngoài kia,
Hơn 1500 đứa trẻ bơ vơ lạc lõng
Với tụi nó,
Sài Gòn giờ này có mở cửa hay không
Cũng chẳng còn quan trọng…
Mỗi ngày có đứa nhỏ cứ trông ngóng má về
Tro cốt của cha người ta vừa đem tới còn nằm nguyên trên kệ
Mỗi ngày có những đứa nhỏ trốn vào phòng
…Ướt lệ
Lẳng lặng lấy hình mẹ, hình ba
Những tấm hình trong điện thoại mà người ta trả lại…
Có đứa ức chế phải gào thét, hét la
Sau bao cảm xúc bị dồn nén vì cố giấu đứa em còn nhỏ dại
Có đứa ngồi bần thần sợ thời gian sẽ làm quên mãi mãi
Những người từng cho nó cái gọi là ấm áp bình yên
Mỗi ngày của Ta và Người cứ trôi qua một cách tự nhiên,
Nhưng riêng với những đứa trẻ này
Suốt 24 tiếng …
…Cũng chỉ có vậy thôi,
Những đứa trẻ mà người ta gọi là
“Những đứa trẻ mồ côi”…
Thời Cô-vít (Covid)
Người ngày thường,
Có thể khóc thương đàn gấu Koala ở tận bên Úc xa tít
Ta ngày thường,
Có thể hưởng ứng phong trào Pray for Hông Kông, Pa-ríts (Paris)
Nhưng tuyệt nhiên , sao Ta và Người ít khi thể hiện điều đó..
…Cho chính đồng bào mình?
Với sự đau thương của đồng bào
Người và Ta…lặng thinh!
Ta vẫn cứ nhìn ra ngoài kia – câm nín
Khi thấy bà con đói khổ phải xuống đường
Mặc cho phía trước là hàng rào kẽm gai, là lính
Người vẫn cứ nhìn ra ngoài kia – câm nín
Khi hàng chục ngàn đứa trẻ chẳng thể học online
Cùng bạn bè, như lịch khai giảng đã dự tính
Và hằng ngày, ở ngoài kia…
Vẫn còn những hủ tro cốt được đem tới nhiều ngôi nhà ở Sài Gòn…
…Mỗi bình minh.
Ta và Người vẫn… lặng thinh!
N.Đ.N.T
TẢN MẠN,
23
bài trước