Chị Hai quên trả lời câu em hỏi rồi sao? Cùng một lúc hai người cầu hôn em , một ông làm bác sĩ, một ông làm nha sĩ, em khó nghĩ quá chị Hai ơi!
Tui thiệt lòng xin lỗi chị , tính tui ào ào như cào cào châu chấu , gặp chuyện là tui tuôn xối xả, nói không dòm trước ngó sau, sợ người ta nói hết tui không được nói. Tui a thần phù húc vô cãi tào lao thiên đế, không đếm xỉa chi tới gốc tới rễ, nên tui quên phức chuyện kén chồng của chị.
Kén chi mà xốc hông xốc óc , kén ai không kén, kén ông thầy thuốc tây y với ông thầy nhổ răng cho bàn dân thiên hạ, hai ông thầy này người ta kính trọng biết bao nhiêu, người ta tôn lên tới hàng phụ mẫu chứ đâu nói khơi khơi, chị nhớ câu “lương y như từ mẫu không?” Mà so sánh hai ông đó, ông chín chỉ ông một lượng, tui thấy lấy ông nào cũng đặng hết ráo, tỉ như tui nè không cần biết chữ u chữ á, mà lấy đặng mấy ổng, ra chợ ai cũng gọi “bà đốc”, ui cha má ơi còn chi bằng hả chị, “một bước lên quan” ông bà xưa coi vậy chớ nói chi cũng đúng, bước này dễ hơn bước tango, dịu hơn bước xì-lô, mà trong lòng đàn bà con gái được mấy ông này mang khay trầu sang xin cưới, tui nhắm chắc họ phải nhảy cà lưng tưng như mấy thằng nhỏ bán thuốc cao đơn hoàn tán, chưa kể mẹ cha mừng hết lớn chớ hỗng chơi nghen
chị.
Để tui bàn mao tôn cương, dông dài tam quốc chí cho chị nghe nghen. Thời tui mười bảy bẻ gãy sừng trâu là thời kỳ tình cảm tràn trề chan chứa, nhìn đời bằng cặp mắt con gà mái tơ có đeo cặp kính hường, hễ thấy con gà trống gáy te te đẹp mã, khươi ba hột thóc mốc meo đem cho mổ cầu thân, cái là làm duyên làm dáng khỏi cần kén cá chọn canh chi ráo, tui hăng hái yêu cái rụp, yêu không cần biết tình cho đi có lấy lại nhiều ít gì không? Rồi đem tặng hình cười mím chi cọp, đôi mắt mở mơ màng, lãng đãng có đề tặng đàng hoàng, ghi ngày giờ năm tháng, có thêm hàng chữ “dù cho ảnh có phai màu, xin đừng xé bỏ đau lòng người cho” nữa chớ.
Nhưng rồi đùng một cái, tui phát giác ra, con gà trống tơ nó òn ỉ bốn phương tám-chín-mười-hướng, phương hướng nào cũng một sách nó xài, ngọt ngào tưng bốc, mang lúa lép, lúa xẹp tặng cho, nói trắng ra là đem ba cái thứ “ngó thì được, xài thì không” gói trong giấy đỏ đỏ hường hường, thắt thêm hai ba cái nơ xanh xanh màu mè thấy sợ, mà dụ mấy con mái tơ. Xanh đỏ đơn giản vậy đó mà mấy con mái tơ lọt vô lưới nó ngon ơ, y chang trái banh lăn vô khung thành không có thủ môn ngọt sớt. Tui bắt tại trận con trống đầu đời của tui, nó có con bồ mới, máu ghen của tui tăng vọt cấp kỳ, thời này người ta kêu là cao huyết áp, thời đó tui chỉ biết kêu là “máu Hoạn Thơ” “máu cô Quờn.” Chị biết Hoạn Thơ mà không biết cô Quờn là thiếu xót dữ đa, cô này cổ ghen tới nỗi xối dầu hôi đốt ông chồng ham mê bà nhỏ, khi ổng đang nồng giấc điệp đó chị. Ừa tui ghen lồng lộn tê tái, đau khổ đứt ruột tím gan, may sao nhờ có ba ly sương sâm nước cốt dừa mát rượi, má tui cho tui uống, bịnh ghen của tui nó xẹp từ từ, y chang cái bánh xe đạp cán nhằm đinh. Chị biết rồi đó, dân mình mà, bịnh nào thuốc nấy, bịnh đau đầu có đậu đen rang nóng, bịnh đau bụng có gừng giã nhuyễn nấu sôi, bịnh ung thư uống lá đu đủ cỏ gà, tới cái bịnh ghen có sương sâm sương sáo. Mấy bài thuốc chữa đau đầu ung thư đau bụng, tui chưa thử nên không biết thiệt hư, chớ bài thuốc chữa bịnh ghen, tui bảo đảm nó là thuốc thần đó nghen chị, ăn sương sâm sương sáo máu ghen nó xuống cấp kỳ, tui nhớ máu ghen của tui đang hừng hực, uống nó vô tới đâu, cơn ghen nguội tới đó, hết thèm sân si chi cho mệt.
Nhưng qua lần lận đận đó, tui khôn ra y chang con cú vọ, đeo cặp kiếng phóng bự hình ảnh cuộc đời, tui bắt đầu tính toán so đo, tui tính từng ly từng chút, từ con số mỗi tháng mang dìa nhà bao nhiêu, đủ đi chợ không, đủ mua cặp áo nhiễu mỏng te kèm theo cái quần sa teng bóng lưỡng không, đủ mua cặp hột xoàn không? Tui lo tính nhẩm trong đầu hết nhân rồi cộng, tui nhứt định không xài con tính trừ, thu vô tui thu, chi ra tui nhứt định không, không và không. Bánh ích có lấy, mà bánh qui tui nhứt định không cho, dù tui biết câu: “bánh ích đi bánh qui lai.” Tại cái tính tới tính lui , tính qua tính lợi mà tới ngày “từng người tình bỏ ta đi” còn lại tui thui thủi một mình, là khi tui ca bài “anh ơi anh ơi anh đâu rồi” tức tưởi. Người ta bưng trầu cau qua nhà mấy con nhỏ khờ khạo hơn tui.
Bà má tui bả chưởi tui biết nhiêu mà kể , bả biểu tui lấy thằng chủ vựa lúa , nội cái lượm lúa rơi lúa rớt cũng đủ mua nhà ngói, sân gạch tàu, tui đâu thèm nghe, tui chê vựa lúa dơ hầy, tui mơ ông hội đồng xiêm áo nghêng ngang , mà ổng đâu thèm ngó tới tui , ổng cũng tính bấy trời chớ hiền sao chị, cỡ ổng phải lấy con bà chủ tiệm vàng. Đời mà chị, hễ mình khôn có người khôn hơn chớ hỗng lẽ thiên hạ khờ ráo.
Chị thấy hôn, tui xin lỗi chị bằng tâm sự đời tui, nghĩa là chị có thể suy ra, tình yêu không tính cũng lỗ, mà tính dữ quá cũng lỗ, kén chồng kén sao cho đồng thanh đồng thủ, ngắm coi mình cỡ con thiên nga hay con vịt bầu, con công hay con gà, rồi mới ngắm tới phía họ, mình giỏi cỡ nhiêu, mình đẹp cỡ nhiêu để đòi người quân tử, để ngắm chàng Tống Ngọc, để chọn kẻ danh nhân, đừng leo trèo cao quá, té lọi giò không tính, mà “áo ‘cưới’ em không mặc một lần” cho tới ngày răng long tóc bạc, sống lủi thủi loi choi một mình buồn hiu hắt sương thu pha màu lá.
Quan trọng nữa là đừng kể chuyện con số, ông thầy thuốc tây y có nhiều tiền hơn ông thầy nhổ răng hay ngược lại nghen chị, tiền nào của nấy, hễ lo kiếm tiền là quên con quên vợ, hễ không lo kiếm tiền, thì phần vợ con có mòi được chăm sóc nhiều hơn. Lấy chồng là lấy cái tâm hiền, cái lòng chung thủy, đừng lấy cái bằng cấp, đừng chấp đến kim tiền, thì mới đặng bền lâu, không nửa chừng tơ lơi đứt cái cụp.
Tui bàn vậy để rồi mình ên chị tính, mà có lấy một trong hai ổng, chị cũng nhớ giùm tui một điều, đừng “over book” tội nghiệp chồng, tội nghiệp bịnh nhơn nghen chị.
Địa Chỉ