Ngày ấy…! Tôi lén thương anh, bởi vì cặp mắt sáng quắc, khuôn mặt chữ điền rắn rỏi, mái tóc bồng bềnh như mây, tiếng hát lúc mạnh như sấm chớp, lúc nhẹ nhàng như gió thoảng, theo tiếng đàn guita, là trưởng ban văn nghệ của trường Trung học, mà chúng tôi đã cùng học chung lớp.
Anh có lần tâm sự, Quê Hương mình đang mù mịt khói lửa chiến chinh, ăn học không yên, chắc học xong bậc trung học, anh sẽ nhập ngũ tòng chinh như các chàng trai khác, làm tròn nhiệm vụ người trai trong thời chiến.
Tôi hỏi: “Anh có ý chọn Quân Binh Chủng nào để phục vụ chưa?”
Anh trả lời: “Anh đã đọc qua tác phẩm “Đời Phi Công” của Tác giả Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh, đây chính là hình ảnh lý tưởng, mà anh chọn để phục vụ đất nước!”
Yêu chàng, tôi tò mò kiếm tác phẩm này để đọc, và trở thành nhân vật “Phượng” lúc nào không hay!
Hàng đêm nhìn mây trời, theo bước chân chàng, thực hiện “Một chuyến bay đêm!” thật thú vị.
“….Giữa lòng trời khuya muôn ánh sao hiền,
Người trai đi viết câu chuyện một chuyến bay đêm.
Cánh bằng nhẹ mơn trên làn gió,
Đời ngây thơ xưa lại nhớ lúc mình còn thơ.
Nhìn trời cao mà reo, mà mơ ước như diều
Để níu áo hằng nga, ngồi bên dẫy ngân hà.
Giờ sống giữa lưng trời,
Đôi khi nhớ chuyện đời mỉm cười thôi…”
(Tác giả : Song Ngọc & Hoài Linh)
Rời ghế học học đường xong lớp 12, như quyết định, anh lên Đà Lạt vào trường Võ Bị Quốc Gia, và giống như niềm mơ ước, anh được nhận vào Quân chủng Không Quân, sau khi mất cả hàng tuần khám sức khỏe. Những năm cuối, anh được chuyển qua Trung Tâm Huấn Luyện KQ Nha Trang, để thi Anh văn, khám lại sức khỏe, sửa soạn đi Mỹ học bay, đeo đuổi lý tưởng mà anh luôn tâm sự cùng tôi, khi sân trường, dưới bóng cây Phượng, khi chỉ còn hai đứa!
Sau khi anh nhập ngũ, thì tôi cũng trở thành cô giáo, dạy ở một trường trung học lớn ở Sài Gòn. Chúng tôi thường xuyên trao cho nhau những lời hẹn ước, qua bao lá thư yêu thương nồng ấm, “gởi gió cho mây ngàn bay!” Theo dõi chân chàng từng bước, để trở thành một phi công. Yêu thú vờn mây, cưỡi gió từ khi nào!
“…Ðây áo bay màu xanh xanh như tình ái
thắt lại khăn ấm chính em đan
khi gió quay cuồng sau cánh bay
con tàu thét gầm cho tim ngất ngây
phi đạo chạy dài anh cất cánh bay lên.
Ngả nghiêng cánh chim
con tàu sẽ rời, rời xa thành phố rồi
mây giăng thật thấp
mây đan lụa trắng
mây pha màu nắng.
Vượt cao vút cao
mây trời kết thành một vùng tuyết trắng ngần
tuyết ơi xin nhuộm
trắng trong tâm hồn em gái nhỏ tôi thương…”
(Tuyết Trắng – Trần Thiện Thanh)
Sau khi anh về nước, thời gian này, là thời gian sung sướng hạnh phúc nhất, của 2 đứa chúng tôi.
30 ngày phép! Chúng tôi rong chơi khắp miền đất nước! Lợi dụng thời gian quý báu này, tôi với chàng, làm đám cưới, trở thành đôi vợ chồng trẻ. Bạn bè người thân ai cũng khen: “xứng đôi vừa lứa!”
Cuối cùng chàng nhận được lịnh, phục vụ ở phi trường Nha Trang.
Lấy chồng thì phải theo chồng, “biết ra sao ngày sau!” Tôi là cô gái trâm anh, được gia đình cưng chiều, quen sống nhiều tiện nghi ở thành phố, số mệnh đưa đẩy, khi mới hơn tuổi đôi mươi đã lấy chồng xa xứ!
Tôi làm quen với xứ lạ, nơi đó, có những dãy núi chập chùng, tạo hình ảnh như một nàng thiếu nữ, nằm xỏa tóc ra biển xanh đợi chờ ai, những bãi cát trắng ngút ngàn, nơi mà ngày đêm luôn có tiếng sóng vỗ rì rào, có những chiếc ghe thuyền luôn ra khơi khi hoàng hôn và về bến khi rạng bình minh mà ông mặt trời chưa thức giấc!
Thú duy nhất, là nghe lời kể cuốn hút, bay theo chàng sau mỗi phi vụ: Ngắm nhìn bầu trời đẹp quê hương khi bình minh vừa ló dạng, cảm giác tống ga. kéo cần lái “vượt cao” khỏi phi đạo, vẫy vùng trong bầu trời mênh mông xanh ngắt, mà tất cả mọi thứ đưới đất kia, thành nhỏ bé như đồ chơi! Tâm hồn mở rộng, mà người dưới đất khó mà có cảm giác này.
Từ ngày tôi về làm vợ, làm dâu nơi xứ biển được hai năm dài. Giấc mơ làm cô giáo, phấn bảng ngây thơ học trò, cũng gác lại, vì phải phụ đời sống mẹ chồng chăm lo gia đình đông con, vì là dâu cả trong nhà!
Những buổi chiều về, nghe hàng dương liễu rì rào, buồn lắm! nhớ ánh đèn đô thị, người thân, bạn bè. Cuộc chiến càng ngày tăng cấp độ cao, đơn vị chàng càng bận rộn yểm trợ hết cuộc hành quân này, đến cuộc hàng quân khác, chưa bao giờ nghe chồng bảo tôi cùng chồng, về thăm gia đình bên vợ, dù đó chỉ là một lời nói an ủi lúc tôi buồn nhớ mẹ! nước mắt đong đầy trên má.
Anh là một phi công thời chiến, ngày đêm trên chiến trận mịt mù khói lửa đạn bom! Thỉnh thoảng về phép đôi ngày thăm gia đình và nhất là dành nhiều thời gian cho tôi!
Và một hôm, trong giấc ngủ đến thật khó khăn dù đã cố vỗ giấc, sao nụ cười với khuôn mặt chữ điền, đôi mắt vẫn hiện rõ trong tâm trí, sao những lời yêu thương khi xưa cứ văng vẳng bên tai suốt năm canh. Cảm giác lo sợ điều gì đó mông lung cứ chạy dài theo sống lưng, áo ướt đẫm mồ hôi dù sương đêm phủ dày, trời còn đang lạnh!
Rồi chuyện đến… đã đến!
Chiều hôm sau, một chiếc xe Jeep mầu xanh KQ, theo sau chiếc xe GMC chở cái quan tài phủ cờ Vàng lên trên, anh lính hỏi thăm nhiều người, rồi lần đến nhà…tôi!
Tôi ngất lịm khi anh lính đã nói đúng tên tuổi, và đưa ra chiếc thẻ bài có sợi dây đeo bằng những hạt nhôm nhỏ kết lại, với chiếc đồng hồ cực mỏng màu vàng, do tôi tặng cho anh. Cái ví nữa, trong có bức hình nhạt nhòa chân dung của tôi! Anh lính thông báo, chiếc phi cơ chiến đấu của chồng tôi đã bị địch bắn rớt! nhưng kiếm được xác, và lượm lại được những vật dụng trên.
Bầu trời như sụp đổ! Tất cả chỉ còn lại là mầu đen! Đen! đen lắm! không nhìn thấy gì cả!
Tôi đã khóc hết nước mắt! sưng vù! Vậy thì một mình tôi đi về quê cũng được, nhưng chồng tôi mãi mãi ở lại trên quê hương của anh ấy! nơi có trời xanh mây trắng mà anh đã chọn! “Đi không ai tìm xác rơi!” có nghĩa thê thảm đến thế này sao? Tình yêu trai gái thật thơ mộng và đẹp đẽ! Tình nghĩa vợ chồng son chưa đơm hoa kết trái của chúng tôi, sao ngắn ngủi và chia ly sớm quá!
Sao anh lại vội vàng buông tay người thương nhanh vậy! Anh hỡi! Anh còn nợ tôi những chuyến bay đêm mà anh kể nữa kia mà! Còn hứa ngày nào theo anh, thưởng thức thú vui trời cao gió lộng này!
Sài Gòn của tôi có xa xôi gì cho cam, cách xa một giờ bay, chỉ vài trăm cây số thôi!
Tôi đã trở thành góa phụ trẻ trở về quê hương khi được sự đồng cảm, gợi ý của mẹ anh! Vì tôi còn quá trẻ, để có cơ hội làm lại cuộc đời. Nhưng tôi sẽ không làm lại đâu.
Thắt vòng khăn tang trắng trên đầu, người ta gọi tôi là “Góa phụ trẻ!”, ba tiếng nghe thật đau lòng, xót sa, thật buồn cho thân phận, duyên số của tôi! Không biết rồi cuộc đời sẽ ra sao? Tương lai sẽ như thế nào?
Tôi sẽ gặp lại gia đình thương yêu của tôi! Tôi sẽ mang theo hình ảnh của anh trong suốt cuộc đời!
Chiều nay, nghe câu hát ru con của chị hàng xóm cận nhà, lòng tôi lại đau đớn dâng lên một nỗi niềm, mà tôi vẫn hằng mong anh hiểu:
Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Trông về quê mẹ chín chiều ruột đau!
Anh ơi! Nếu có kiếp tái sinh, sống lại một lần nữa, em nguyện sẽ cùng anh làm đôi vợ chồng như thuở nào, anh nhé! Nhưng lần này, nhất định phải có một đứa con! Con mình cũng sẽ yêu trời xanh, mây trắng!
Chờ em!…anh nhé!
Toàn Phong – Nguyễn Xuân Vinh