Tôi trân trọng mời em dự chuyến tàu tình ái.
Trong một phút, một giây cuộc hành trình sẽ mở. Tôi mời em.
Trân trọng mời em cùng đi, cùng khai mạc cuộc đời.
Tôi mời em vứt bỏ lại đằng sau những kinh thành buồn bã với phong tục, thói lề, bạc vàng giả dối: muốn làm người yêu thì phải đỗ Tú Tài.
Tôi mời em đi ngay. Không cần lấy vé. Không phải đợi chờ vì điều kiện du hành là những ngón tay lồng vào nhau và tâm hồn đừng đơn chiếc.
Còn nếu cần thì tôi sẽ làm người bán vé. Nhưng tôi sẽ không quên làm người đồng hành duy nhất để đưa em đi. Và tôi sẽ làm người lái tàu để không ai được dự phần vào câu chuyện đôi ta.
Vé có thể là những lá thư xanh. Tàu là gian nhà rất nhỏ.
Nhưng mỗi ga chắc chắn sẽ là những chiếc hôn nồng cháy cuộc đời.
Tôi mời em đi ngay. Em có thể đến đây với đôi giầy gót cao để tôi tưởng mình em vóc hạc.
Nhưng nếu em vội vã thì em cứ đi chân không. Tôi sẽ bọc mười đầu ngón chân với tất cả linh hồn say đắm yêu em…
Em có thể tô môi son rất đỏ
như khi đi dự một dạ yến tưng bừng.
Em có thể để phấn hồng trên má,
trên màu áo những vòng kim tuyến kết hoa đăng.
Nhưng nếu vội vàng mà em để vành môi tái nhợt,
mớ tóc bù tung. Thì có hại gì đâu em?
Cuộc hành trình sẽ khởi vào đêm khuya.
Tôi không nhìn thấy má hồng non vì còn mải mê
với tất cả em tràn đầy trong đáy mắt.
Tôi cũng đi rất vội vàng. Hành lý chỉ mang theo
một vòng tay để ôm em, đôi mắt say sưa
để thì thầm nói chuyện và đôi môi
để kết hoa đám cưới trên vừng trán dịu hiền.
Em đến ngay đi.
Ðể tất cả gò má em ấp trên bàn tay tôi
xóa hết những đường chỉ tay gian khổ.
Em đến ngay đi.
Em đến ngay cho cuộc hành trình được mở.
Gió được nổi lên từ mớ tóc phiêu bồng,
thuyền dong thả từ đường môi óng ả.
Và ngực căng buồm, mắt trông tìm vội vã:
Tôi đi vào kiều diễm của thân em.
NGUYÊN SA .
*. *,
Ngôn Ngữ xuất bản 1963
***
Mỗi mối tình cũng giống như một cuộc hành trình. Có chuyến đi lên phố mất nửa tiếng. Có chuyến lại mất cả ngày cả tháng rong ruổi núi này biển nọ. Có kẻ lại tìm được bạn đồng hành đi khắp tứ phương. Mỗi chuyến đi một câu chuyện, một kỷ niệm, một lần ghi dấu trong đời nhau. Tôi luôn trân trọng từng mối tình, từng cuộc hành trình mình đã đi qua. Tôi lớn lên sau mỗi lần trở về. Tôi mạnh mẽ hơn sau mỗi lần vấp ngã.
Có người cứ mãi đắm chìm trong hoài niệm. Với tôi, hoài niệm chỉ có ý nghĩa khi khiến người ta trân trọng hiện tại hơn. Hoài niệm, rốt lại, chẳng thể là cái cùm màu hường.
Em, mời em đi cùng tôi, chẳng hứa được là đến cùng trời hay cuối đất. Nhưng chắc chắn sẽ là một cuộc hành trình say đắm yêu thương cho đến tận cùng.
_Nguyên Sa.