TRÁI TIM RƠI…

tác giả Tôn Nữ Thu Dung
48 xem

( Mặc Mặc, xin lỗi chị).
1.
Mẹ chết khi tôi sáu tuổi, cậu mợ đưa tôi về nhà chăm sóc… Đó là lần đầu tiên tôi biết họ hàng bên ngoại. Từ nhỏ tôi từng hỏi mẹ rất nhiều lần khi không được gọi ai là ông bà ngoại như các bạn , nhưng mẹ chẳng nói gì. Tôi chỉ có họ hàng bên nội, họ vẫn nhìn mẹ tôi bằng những cái nhìn đầy ác cảm… Tuổi thơ tôi trôi qua ở Đập Đá , một địa danh nào đó ở Bình Định mà sau này không ai còn muốn cho tôi nhớ đến!

Ngày thất tuần cuả mẹ, mợ đón tôi về… đi cùng mợ là bác tài xế, bà vú và em Hải Âu… Không có cậu… Mợ sang trọng và xinh đẹp, em Hải Âu nhỏ bé dễ thương. Hải Âu rụt rè đưa tôi con búp bê, mợ ôm tôi vào lòng dịu dàng: ‘Về với cậu mợ và em Hải Âu nghe Mặc”. Trừ mẹ ra, chưa ai nói với tôi những lời yêu thương như thế, vòng tay mợ ấm áp chở che. Tôi gật đầu không chút ngại ngần. Ba và các cô tôi chẳng nói một lời… Tôi không biết rằng cậu mợ đã đổi tôi bằng cả một gia tài cho đến ngày ba tôi đến nhà tìm cậu mợ yêu sách, mè nheo khi thua bạc… Cậu đập bàn giận giữ, bao nhiêu năm trời tôi mới chứng kiến được cái khúm núm hèn hạ của ba tôi trước cơn thịnh nộ của cậu. “Tôi cấm anh không được đến nhà tôi, anh còn có chút liêm sĩ nào không? Anh đã bán bé Mặc Mặc cho vợ tôi bằng cả một gia tài”. Trong phòng ngủ bên cạnh, mợ hoảng hốt ôm tôi vào lòng, mợ bịt hai tai tôi, nhưng những lời nói của cậu như một mũi khoan, khoan thẳng vào tim tôi đau điếng… Mợ rơi nước mắt, em Hải Âu òa khóc … nhưng tôi im lặng… Im lặng …

Ba tôi biến mất tăm từ ngày ấy, khi cậu ném xuống đất một số tiền với lời sỉ nhục nặng nề: “anh quỳ xuống lượm đi, đồ đê tiện. Anh phải nhớ rằng tôi đang giữ bản cam kết anh ký nhận tiền của vợ tôi”.
Từng chút một, mợ mở dần cho tôi thấy những trang sách bí ẩn của cuộc đời tôi và mẹ , mợ có một trái tim đầy nhân hậu… Căn phòng dưỡng bệnh của mợ là nơi tôi và em Hải Âu được ấp ủ , yêu thương… Hải Âu hay mở tấm rèm dày, chui vào giữa, vừa nằm vừa ngồi, mút tay nhìn ra khu vườn xanh tuyệt đẹp … em có khuynh hướng đơn độc và nhạy cảm … Mợ nói:”Thương em nhiều nghe Mặc” như một lời gởi gắm cho tôi . Tôi hay ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ, ngắm mợ nằm dài trên giường, yếu đuối và mệt mõi … Mợ xinh đẹp như một bức tranh tố nữ… Có phải vì thế mà tôi yêu vô cùng những câu thơ của thi sĩ Bích Khê.

“…..Nơi đây: Thành phố đời ngưng mạch
Mấy nàng lai khách vẫn buồn mơ
Đường lên hội quán sương khuya xuống
Đâu mấy chàng trai dõi nhớ hờ?

Anh có khi nào còn trở lại
Chờ lúc hoàng hôn trăng đã lên
Tìm ngõ nhà em anh sẽ thấy
Khóm lan thơm nặng khí ưu phiền.

Là lúc đêm về trên mái ngói
Những nhành nhãn muộn cánh dơi lay
Em đang nổi bệnh trong phòng vắng
Tình đậm theo trăng sáng sáng đầy…”

Mợ cũng có những hồi ức cũ, mợ nói , mợ gọi thi sĩ Bích Khê bằng cậu và làng Thu Xà, một phố cổ của Quảng Ngãi là nơi mợ đã cất tiếng khóc chào đời, mợ cũng mất mẹ từ thơ ấu… mợ lưu lạc qua cả ba dòng họ Lê, Hoàng ,Trần và được yêu mến chỉ vì thi sĩ Bích Khê gọi cô cháu cưng xinh đẹp là NÀNG LAI KHÁCH.
Mợ kể, những câu chuyện lan man về dòng họ, những huyền thoại , những hư thực trộn lẫn vào nhau … Mợ như bà tiên luôn mang đến cho tôi một nơi về êm ấm … Từ những đoạn rời ấy, tôi có thể tóm tắt rằng:
Mẹ tôi là Mị Nương, con quan đại thần quyền cao chức trọng
Ba tôi là Trương Chi, một chàng Trương Chi tệ hại đã bằng tiếng đàn, tiếng hát rù quyến nàng Mị Nương … không phải vì tình yêu , không phải vì nhan sắc mà chỉ vì tiền của, lợi danh .
Tiếng đà , ma lực của nó ra sao để có thể tàn phá cả một kiếp người?
Ông ngoại tôi kiên quyết từ đứa con gái út đã làm điếm nhục gia phong… tuy ông chỉ có 2 cô con gái mà cô chị đã mất khi tắm sông vào một buổi chiều tháng bảy năm xưa không tìm được xác …
Ông ra lệnh ai còn liên quan, dính líu tới bọn xướng ca vô loại ấy ông sẽ xóa tên trong gia phả … Không ai dám trái ý ông, ngay cả cái trát gởi về Bình Định cũng đã đóng hết mọi cánh cửa vào đời của một gia tộc trót mang trong người một dòng máu xướng ca . Mợ nói : thật khủng khiếp cơn thịnh nộ của một người quyền thế. Có phải đó là lý do để cả giòng họ nội oán ghét mẹ con tôi?
Không ai dám chống đối ông ngoại mặc dù ai cũng xót xa … trừ mợ. Bằng cái vẻ mong manh yếu đuối, bằng cái kiểu nhỏ nhẹ dịu dàng, bằng những hương trầm khuya , ly trà sớm và những trang cổ thi mợ viết rất tài hoa cho ông ngoại, mợ đã thắng , mợ tác động để ông ngoại nhắm mắt làm ngơ khi hàng năm mợ gởi tiền bạc, vật dụng chu cấp cho mẹ con tôi . Chỉ có một điều mợ ân hận là không thể bao tin để mẹ con tôi về kịp khi ông ngoại mất … Mợ đã sống rất vuông tròn .
Ngay cả cái tên tôi MẶC đơn giản chỉ có nghĩa là kệ… như cuộc đời mẹ con tôi cứ gập ghềnh trôi dạt đầu sông cuối bãi. Nhưng mợ đã làm lại khai sinh cho tôi mang họ cậu NGUYỄN KHOA MẶC MẶC, mợ đổi họ , thêm tên cho tôi để khi lớn lên tôi hãnh diện được sinh trưởng trong một dòng họ cao sang quyền quý … không phải cái thứ trôi sông lạc chợ mà ông ngoại khinh khi … Mợ thương yêu bù đắp cho tôi những buồn đau tôi đã trãi … Mợ uốn nắn để tôi từ một bé con hoang dã trở thành một thuyền quyên yểu điệu.
Mợ nói: “Con đẹp như mẹ con , con xinh hơn em Hải Âu nhiều”
Mợ nói: “Con hãy quên hết đi ngày cũ” Khi tôi gào thét nửa đêm vì những cơn ác mộng : tôi cháy , tôi rơi , tôi lạnh , tôi đói …
Em Hải Âu và tôi lớn lên cùng một cội nguồn yêu thương.
2.
Hải Âu là một cô bé nhút nhát , em không thích đám đông ,mợ cứ nhắc tôi hoài :” Hãy thương em nghe Mặc , mợ uống nhiều loại thuốc nên em bị ảnh hưởng”. Mợ không cần dặn tôi vẫn yêu thương Hải Âu bằng một thứ tình cảm gần như là tuyệt đối . Em hiền lành dịu dàng như một con thỏ con xinh xắn … không ai có thể từ chối khi em yêu cầu điều gì đó , cái cảm giác từ chối một nụ hôn , một đóa hoa , một cọng cỏ thật rất khó lòng! Tôi không bao giờ quên con búp bê xinh đẹp em rụt rè trao tôi ngày em và mợ về Đập Đá đón tôi . Bà vú nói : “Từ khi cho Mặc , em đã nhiều lần lén vào phòng khi Mặc ngủ để ôm hôn nó , ru nó và nói chuyện với nó hoài .Đó là con búp bê em thương nhất”. Tôi hơn em 2 tuổi , nhưng tôi có cảm giác tôi lớn hơn em nhiều lắm. Tôi hỏi : “Thương nó đến vậy sao em lại cho con?” Vú trả lời: “Vú cũng hỏi em, em nói: “chị Mặc buồn nhiều , em muốn cho chị những gì em thích nhất” . Những câu nói của mợ , những câu nói của em dù rất vô tình nhưng để cái ơn cưu mang ấy tôi nhớ mãi suốt đời .
Điều tôi hằng ao ước , được cậu ôm một lần trong vòng tay cậu như mợ vẫn ôm tôi những khi tôi buồn bã … Nhưng không , kể từ khi tôi đến cậu cũng chẳng ôm em Hải Âu nữa . Vú nói : “ông sợ Mặc tủi thân khi ông ôm em Hải Âu” .
Có lẽ cậu nhìn thấy quá khứ tủi nhục của mẹ tôi qua tôi …
Có lẽ cậu oán ghét , khinh bỉ ba tôi qua tôi …
Nhưng trên hết mọi điều , tôi yêu thương , kính trọng mà đồng thời cũng xa cách cậu biết bao! Cậu đã tạo cho tôi một vị thế vào đời vững chắc để ngẩng cao đầu , cậu cấm mọi nhắc nhở về ngày tôi thơ dại . Tôi là con của cậu mợ , tôi là chị ruột cuả em Hải Âu . Tôi học ở trường Colege Francaise , một ngôi trường tây danh giá , tôi có chiếc xe Cady đầu tiên trong thành phố khi loại xe này vừa được quảng cáo trên báo chí . tôi học luật năm cuối cậu đã gởi cho tôi được tập sự tại văn phòng của ông chánh án tòa thượng thẩm , cậu trãi sẵn cho tôi một tấm thảm nhung để tôi bước chân vào thế giới thượng lưu … Không ai nhớ con bé con ngồi khóc trong góc nhà nhỏ bé ở một vùng quê xa biền biệt . Chỉ có tôi , rất lâu , thấp thoáng thấy một màu xám buồn mờ mịt đâu đó trong hồn.
Còn Hải Âu , em sống để được người khác yêu chìều . Em hồn nhiên như cây như cỏ . Em không quan tâm ai ghét ai thương … Cho đến một ngày em không còn chỗ dựa . Tôi nói :” Vai chị Mặc đây , em hãy tựa vào” .

3.
Hải Âu nói : “Chị Mặc ơi , Em thích những trái dâu , đó là những trái tim lỡ bị đánh rơi khỏi lồng ngực” .
Hải Âu nói : “Chị Mặc ơi , Yêu một người là phải làm sao để không phiền đến người ta” .
Hải Âu nói : “Chị Mặc ơi , Em yêu một người , nhưng em không thể…”
Hải Âu nói : “Chị Mặc ơi , Em yêu người chị yêu” .
Mặc Mặc nói : “Hải Âu , Tình yêu không phải là một thứ tặng vật mà chị có thể cho em” .
Hải Âu nức nở : “Nhưng chị Mặc ơi , Nếu không nhận được tình yêu đó em chết mất” .
Mợ đã nhiều lần nói :” Em Hải Âu rất yếu đuối , hãy thương em nhiều nghe Mặc” .
Mặc Mặc nói : “Vậy em hãy tự mình đi nói với người ấy những điều em nghĩ , Hải Âu ơi!”!

4.
Không ai có thể từ chối Hải Âu điều gì,
Và em đã có được điều em muốn …
Chúc em hạnh phúc, Hải Âu yêu thương của chị !

(TRÍCH NHẬT KÝ CỦA MẶC MẶC – chương 1)

Những Bài Liên Quan

Copyright © 2023 dactrung.com; all rights reserved