Cuốn Theo Chiều Gió, một tác phẩm được dịch sang hai mươi sáu ngôn ngữ khác nhau, số lượng sách xuất bản chỉ thua quyển thánh kinh được phát hành hầu như trên toàn thế giới.
Người viết là một phụ nữ đã nghiên cứu học hỏi, thu thập sử liệu về cuộc nội chiến đã xảy ra trước khi có bà, từ những người sống và chứng kiến cuộc nội chiến giải phóng nô lệ Nam Bắc Mỹ, nữ văn sĩ chỉ có độc nhất một tác phẩm, bà Margaret Mitchell.
Tôi được ghé thăm nhà bảo tàng The Gone With The Wind tọa lạc tại:
990 Peachtree Street
Atlanta, Georgia 30309
404-249-7015
Nhà bảo tàng ghi lại tiểu sử và hình ảnh của nữ văn sĩ gốc Ái Nhĩ Lan này, cùng với bộ sưu tập về cuốn phim “Gone With The Wind” đã được trình chiếu vào cuối thập niên 30. Một tác phẩm, một bộ phim không thể quên, không thể không xem và nhất là mãi đọng lại trong lòng của bao người Việt Nam lứa tuổi trên duới năm mươi. Ai không biết tài tử Clark Gable trong vai đại úy Rhett Butler người đàn ông mạnh mẽ rộng lượng, cô Vivien Leigh trong vai Scarlett O’Hara người đàn bà bản lãnh tự tin đến nỗi quên đi tình yêu thật, để chạy theo ảo tưởng biến anh chàng Ashley Wilkes nhu nhược thành người đàn ông nàng muốn bảo bọc do Leslie Howard đóng, khiến cuộc tình vòng tròn này ảnh hưởng đến Melanie người đàn bà hiền lành chịu đựng, vợ của Ashley do Olivia de Havilland thủ diễn trong bối cảnh xã hội ngập tràn máu lửa 4 năm nội chiến.
Tác phẩm của bà đã làm thành phố nhỏ Jonesboro, có trang trại Tara nay là đại lộ Tara (Tara Blvd.) trở nên nổi tiếng, trở thành con đường huyền thoại quyến rũ du khách ghé thăm?
Điều tôi suy nghĩ là, tại sao tôi có thể nhớ lịch sử của Mỹ Pháp dễ dàng hơn nhớ lịch sử của Việt Nam? Có phải họ có các quyển sách hay, có phải họ có các bộ phim lôi cuốn, có phải họ có tấm lòng gìn giữ từ chút một di tích lịch sử, cho dù bên thắng hay bên thua, lịch sử là lịch sử phải giữ gìn và trân trọng.
Tôi đứng giữa nghĩa trang của các chiến sĩ vô danh Nam Bắc, gần nơi thị tứ, những mộ bia nằm im lìm dưới rặng cây sồi, cổng vào nghĩa trang mở rộng, vài bó hoa héo kề bên bốn bia mộ được khắc rõ cấp bậc – trung đòan – đại đội, ngày mất đều là ngày 31 tháng tám năm 1864, còn các bia mộ xếp hàng theo sau, chỉ là tấm bia trống.
Sống chết trong một cuộc chiến là điều vô nghĩa, khi đã có một lý tưởng để theo. Thái độ sau cuộc chiến là điều tôi nghĩ đến, hình ảnh người lính bẻ gãy gươm, buông bỏ súng được khắc bằng tia sáng laser lên vách núi trọc, Stone Mountain trong Georgia Park làm lòng tôi thật sự chùng xuống. Tôi đến Atlanta vì đại hội Thủy Quân Lục Chiến được tổ chức tại Georgia, những người lính đã một thời ngang dọc, nay tóc trắng mắt mờ, từ cựu thiếu tướng tư lệnh đến anh lính trẻ nhất binh chủng, người ra khỏi quân trường hai ngày trước khi chiến cuộc thảm thiết chấm dứt đều ghi vào lòng tôi, nỗi ngậm ngùi không biết sao để bày tỏ.
Tôi biết rõ binh chủng Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam Cộng Hòa qua anh, người tôi bầu bạn mỗi ngày. Từng câu chuyện trong những ngày còn dọc ngang đường hành quân nắng mưa xuôi ngược, lên dốc xuống đèo, đồi hoa sim tím hòa vào chân trời chiều buông biền biệt, thăm thẳm mịt mờ tương lai người trai thời loạn, đến những nỗi căm phẫm nhục nhằn ngày thành kẻ thua cuộc phải nuốt nước mắt vào trong. Ngày đại hội Thủy Quân Lục Chiến, những tên tuổi được vinh danh vì đã chẳng nghĩ gì đến mạng sống chính mình để bảo vệ cho bạn bè, bảo vệ cho một điều thật đơn giản “tự do,” cũng là dịp để bạn bè đã từng lấy máu đào nhuộm màu áo trận, gặp lại nhau, kể lại những chiến tích và tìm sự thật, những sự thật dưới ánh nhìn của tôi là điều không cần thiết nhưng với thế hệ tiếp nối, với tương lai trước mặt, nhân chứng sống theo thời gian sẽ bị đào thải mất dần đi.
Ngày lễ Độc Lập 4 tháng 7 đến, những lễ hội những cuộc họp mặt, những dịp đi chơi xa trong ngày lễ. Dân chúng Mỹ tràn ra đường bất kể giá xăng lên cao, tôi chào mừng ngày lễ Độc Lập tại Georgia, tại công viên Stone Mountain của tiểu bang, một công viên có hòn đá trọc khổng lồ, nơi ấy cũng là đài kỷ niệm của ba vị thống lãnh nổi tiếng trong Civil War là Jefferson Davis – Stonewall Jackson và Robert E. Lee.
Hình ảnh của các ông được khắc thật rõ nét trên nền đá, cũng là nơi họ trình chiếu hình ảnh tuyệt đẹp bằng tia sáng laser, kỹ thuật ánh sáng không thể tưởng tượng nếu không thấy. Một nơi nên đến thăm, với lời chào mừng thân tình “The Citizens of Georgia welcome you to their park” ngay cổng vào.
Ngày lễ nên họ vinh danh các chiến sĩ đang vất vả ngoài trận tuyến, họ kể về quá khứ đau thương của các anh hùng thất trận, (hình ảnh tôi đã kể ở đoạn trên,) vị tướng bẻ gãy gươm xuống ngựa trong nỗi ngậm ngùi lưu luyến, thể hiện bằng giọng ngân rưng rức của Ray Charles, qua nhạc phẩm Georgia On My Mind. Chung quanh tôi, biển người vỗ tay sau khi bài hát chấm dứt, tiếng súng đì đùng, nhưng không là tiếng đạn bom trong chiến tranh mà là tiếng đì đùng của pháo bông kỷ niệm ngày Độc Lập của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ lần thứ 231.
Tôi ghi địa chỉ Stone Mountain Park xuống đây để nếu có dịp bạn nên một lần ghé đến, xem những tia sáng tạo thành phim rọi trên vách đá trọc thẳng đứng, âm thanh vang vang giữa rừng, ánh sáng đủ màu bao trùm cả một khoảng không gian rộng lớn.
Stone Mountain Park
U.S. Highway 78 East, Exit 8
Stone Mountain, GA 30087