49

Ngày trở buồn, ánh dương dần tắt
Cuộn mình trong hiu hắt lặng im
Chắt chiu mảnh ghép con tim
Mỗi đường khâu một nỗi niềm nặng mang
Dòng cảm xúc ngổn ngang choáng ngợp
Theo nhau về từng lớp trong ta
Biết rằng đời có chia xa
Sao lòng vẫn thấy vỡ òa nỗi đau
Mong trở lại thuở nao ngày cũ
Chỉ mình thôi, cũng đủ ngần vui
Đi về thế giới riêng tôi
Dẩu là cô độc nhưng đời bình yên
Hơi lạnh tỏa chiều nghiêng nắng nhạt
Buổi hoàng hôn man mác buồn ơi
Tay buông kỷ niệm mù khơi
Bay về tận cuối chân trời xa xăm