Chuyện về người lính vô danh Biệt Động Quân quân lực Việt Nam Cộng Hoà của tác giả Trương Hùng- có thể lấy nước mắt của bạn. Tháng Tư, có một đội quân trên mạng xã hội tô vẽ một chiến thắng xâm lược miền Nam bán cả nhân tính và lòng tự trọng. Còn tôi, tôi chuyển cho bạn một thất bại hào hùng không tên, nhưng ở lại trong tim tôi, mãi mãi…Mời bạn cùng đọc!
***************************
“Đêm kinh hoàng trời hỏa châu rực sáng
Ngày vang rền tiếng đại bác thần công
Khắp non sông tràn ngập máu loang hồng
Hồn Tổ Quốc đương buông lời trăn trối”.(*)
1.
Sáng 30/4/1975.
Đô Thành Sài Gòn-Gia Định …hoang mang, vắng lặng xác xơ, người người thấp thỏm đi lại, vài người dân hiếu kỳ gan dạ đem máy ảnh ra chụp hình và nhiều Ký giả len lỏi vội vã chụp ảnh Thành phố trong giây phút hấp hối tử sinh…tiếng đạn nổ từ xa vọng lại… từng tốp lính chiến đủ quân binh chủng còn mang vác súng đạn từ nhiều nơi đổ dồn về Sài Gòn…nón sắt, áo giáp, giày saut, áo trận, ba-lo, súng đạn … vất la liệt, rải rác, dồn thành đống đầy đường !
Thằng Một và đồng đội nó…không còn cái dáng đi hiên ngang oai dũng ngày nào của một thời chinh chiến… quyết tâm bảo vệ đồng bào, sẵn sàng hy sinh tính mạng cho quê hương đất nước …
Nó và hơn chục anh em sắc mặt đen đúa lầm lì nhễ nhại mồ hôi lầm lũi đi trên đường Lê Văn Duyệt về hướng Ngã Ba Hòa Hưng dự định quẹo trái về đường Tô Hiến Thành có Trại Đào Bá Phước là Bộ Chỉ Huy Biệt Động Quân, binh chủng mà nó hãnh diện với huy hiệu “đầu Cọp”trên vai áo :
” Mũ nâu màu áo hoa rừng.
Anh đi Biệt Động lẫy lừng bốn phương “… trên lưng nó còn dây ba chạc, mang ba lô, vai còn đeo cây M72, giây centuron còn bi-đông nước, móc hai trái lựu đạn và mấy băng đạn, tay phải vẫn lăm lăm khẩu M16…
Đôi mắt nó rực lửa căm thù như muốn nổ tung … tròng trắng đầy tia gân đỏ như máu, khóe mắt nó như muốn khóc…
Tiểu đội nó băng qua bùng binh Dân Chủ- Ngã Sáu thẳng tiến trên đường Lê Văn Duyệt, trước mặt nó bên trái đường là Quân Vụ Thị Trấn rồi đến Trại Lê Văn Duyệt trong đó có Bộ Tư lệnh Biệt khu Thủ đô…không còn bóng dáng người lính nào cả… thật hiu quạnh, buồn thảm và tiêu điều !
Nó dừng chân lại trước con hẻm bên phải nó dẫn vào trường Tiểu học Tân Khoa, nơi đó… có nhà chú Ba nó và cái lô-cốt Nhân dân Tự vệ phía trong xa…nó đứng thẩn thờ, chờ anh em đồng đội đến đông đủ …
Nó đứng nghiêm chào và nói trong nước mắt với Thiếu úy Trung đội trưởng và anh em chiến hữu của nó nhưng giọng nói khô khốc… đanh gọn, dứt khoát …
– …Ông Thầy…em xin chào ông Thầy và anh em chiến hữu, em xin lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời quân ngũ…em… ” BẤT TUÂN THƯỢNG LỊNH”…xin chào ông Thầy và anh em…em đi…em thà chết…em KHÔNG CHỊU KHUẤT PHỤC đầu hàng nhục nhã… dzậy đâu !
Rồi nó quay lưng đi vào con hẻm…
Nó còn nghe tiếng ông Thầy nó nói :
– Thôi ! anh em…nghe tui… ai còn gia đình dzợ con thì dzìa …nhà đi !
Tiếng đồng đội nó nhao nhao lên :
– Còn… ông Thầy …thì sao !
– Tui …dzìa Bộ Tư lệnh…rồi tính sau ! Còn ai muốn theo tui thì …đi !
– “Huynh đệ chi binh”…mờ ! “Sống chết có nhau”…mờ ông Thầy !…tụi em theo ông Thầy!
Rồi toán lính còn lại vài người lầm lì bước đi…
Nó cô đơn tiến về cái lô-cốt Nhân dân Tự vệ ở ngã ba cuối con hẻm …cái lô-cốt mà nó đã canh gác đêm ngày suốt mấy năm trời trước khi đăng lính…nó nhìn lên vách tường vẫn còn dòng chữ “BẤT CỘNG ĐÁI THIÊN” màu đỏ sậm…in phía trong vách đập vào mắt nó ! Dựa góc tường là mấy khẩu carbine, garant,Thompson… của anh em NDTV bỏ lại, mấy bộ đồ lính của ai cởi bỏ vắt lên thành xi-măng và mấy chiếc giầy bốt-đờ- sô vất lăn lóc …nó cởi chiếc ba-lô đặt xuống nền… lục ba-lô lấy ra hai chiếc vòng bạc bằng nhôm súng M 72 mà giờ rảnh là nó mày mò làm để kỷ niệm cho thằng Mến và út Mén…lững thững đi về phía nhà chú Ba nó gần đó, nơi đã cưu mang nó sau khi cả nhà nó “tan đàn xẻ nghé” từ Tết Mậu Thân… Căn nhà vắng hoe khóa cửa rào…nó đang lớ ngớ nhìn vào trong nhà thì có giọng nói sau lưng nó vọng ra từ nhà đối diện…
– Nè…chú ơi! nhà …ông ba Miện …xuống Bến Bạch Đằng đi hổm rày …rồi chú!
– Thôi…giải phóng dzô… rồi chú lính ơi ! Dzìa dzới dzợ con đi chú ! Tội nghiệp quá…
Nó ngước nhìn lên bầu trời…nét mặt u uất căm phẫn!
Hai hàm răng cắn chặt lại, nước mắt trào ra hai bên khóe mắt…
Nó nghẹn ngào đắng họng…thả hai chiếc vòng bạc vào cây chông sắt trên hàng rào…rồi lầm lũi quay trở lại cái bót gác…
Tất cả đã sụp đổ …Dzậy là …hết !
Gần trưa 30 /4/1975.
Vào lúc 10 giờ 24 phút Tại Đài Phát thanh Sài Gòn. Tổng thống Dương văn Minh thay mặt toàn bộ Nội Các của Chính quyền Miền Nam Việt Nam đã đọc Nhật lệnh ra lịnh cho tất cả mọi quân nhân thuộc Quân lực Việt Nam Cộng hòa phải buông súng đầu hàng vô điều kiện .
Chiến tranh kết thúc !
Lịch sử đã sang trang…
Sài Gòn tràn ngập cờ Mặt trận xanh đỏ sao vàng, ầm ĩ xôn xao những âm thanh lạ lùng, tiếng xe cộ quyện với khói xăng dầu xả ra … mọi sinh hoạt xáo trộn trong phập phồng lo âu sợ hãi, những chiếc xe tank, thiếc giáp, xe molotova chở đầy bộ đội và quân Giải phóng , xe jeep treo cờ Mặt trận đầy ắp những thanh thiếu niên…đứa cởi trần quần đùi, kẻ thì áo sơmi tay đeo băng basa đỏ lăm le khẩu súng M16, mang vác từng bó cờ xanh đỏ đi treo các đồn bót…nghênh ngang hò hét hô to những khẩu hiệu lạ tai…những đoàn tù nhân ô hợp đào thoát ra được … chạy tán loạn ngược xuôi trên đường la ó mừng vui !
Từng đoàn người rả rời… cởi trần còn lủng lẳng tấm thẻ bài trên ngực cúi đầu âm thầm lầm lũi đi thành hàng dài về những hướng vô định !
Những anh hùng mới ngày nào đây ! Nay trở thành kẻ chiến bại “bắt buộc”, đón nhận những chiếc mền, những chiếc áo quần từ tay bà con dân Sài Gòn chia xẻ để thay vào màu áo lính trận cho an toàn trên đường về nhà.
Những ánh mắt thương cảm lo âu nhìn nhau, đành bịn rịn cúi đầu ngậm ngùi chua xót …quay đi !
Đến trưa…có nhiều tiếng nổ “ầm, ầm”…vang rền vọng lại từ phía chợ Hòa Hưng, Ông Tạ, Ngã Tư Bảy Hiền … nó linh tính đó là tiếng nổ lựu đạn “tự sát”dành cho anh em chiến hữu của nó tự kết liễu…quyết không chịu đầu hàng !
Không gian yên lặng… rồi mọi người giựt mình vì tiếng thét đanh gọn vang lên “VIỆT-NAM- CỘNG- HÒA- MUÔN -NĂM , BIỆT- ĐỘNG- QUÂN-SÁT, BIỆT- ĐỘNG -QUÂN-SÁT!”… tiếp theo là tràng đạn nổ giòn tan rất gần…hàng xóm thập thò đổ dồn ánh mắt nhìn về phía lô-cốt …tất cả đều trố mắt …rồi cúi đầu… yên lặng…ngậm ngùi!
Chỉ có một giòng máu đỏ tươi chảy ra từ nền lô-cốt NDTV…thấm xuống lòng đất mẹ Việt Nam !
2.
Năm 1964.
Thằng Mộng, ở nhà nó tên là Một, gia đình nó gốc người Long Xuyên… Ấp Rẻo Bồn “khỉ ho cò gáy” toàn sông rạch, dừa nước bao quanh đi lại toàn bằng xuồng ba lá !
Ba nó là ông hai Mừng nông dân chơn chất đem vợ con cùng gia đình chú ba Miện nó rồi rủ rê thêm bà con trong ấp lên Sài Gòn lập nghiệp .
Thực ra là để tránh bị bắt, lôi kéo vào bưng biền …đi mần cách mạng!
Mà thời buổi chiến tranh không vào bưng thì cũng phải nhập ngũ đi lính, “chạy trời không khỏi nắng !”…nhưng mà đi lính Quốc gia “đường đường chính chính” ! bảo vệ quê hương xứ sở vẫn hơn … chớ !
Khỏi phải trốn chui trốn nhủi… khổ cực! Rồi còn bị bà con xóm làng… ” đào mồ cuốc mả” chửi rủa là…đồ nằm vùng… “ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng sản”, theo bọn Việt cộng “đắp mô đặt mìn”…hại dân hại nước… héng!
Chú ba Miện nó trước là lính Bảo An Đoàn- hành quân bằng Giang Thuyền len lỏi kinh rạch triệt phá cơ sở hạ tầng của địch, quanh năm lênh đênh sông nước khắp Vùng 4 chiến thuật… rồi về sau vì có nghề cơ khí nên được biệt phái sang Hải quân làm việc trong Hải Quân Công xưởng Sài Gòn.
Khi lên Sài Gòn liền tìm mua nhà trong hẻm gần trường tiểu học Tân Khoa đường Lê Văn Duyệt quận Ba.
Ba má nó thì tính tình chơn chất như hòn đất, như phèn chua nước mặn bao đời, quen “tay lấm chân bùn ” nên dắt díu nhau theo một số bà con cùng ấp Rẻo Bồn lên miệt Định Quán- La Ngà, gần khu đồn điền trồng cây Giá tỵ của bà Ngô Đình Nhu…vào sâu gần trong Căn Tà Lài mua lại mấy sào đất khai hoang lập ấp làm nương- rẫy -ruộng -vườn…” đất lành chim đậu” dự định ở lại lập nghiệp lâu dài…
Về sau ba nó tham gia lính Địa phương quân ở Chi khu Định Quán…tội má nó một nắng hai sương lại phập phồng lo âu…”ngày Quốc gia đêm ma Cộng sản” !
– Ai lên Định Quán, La Ngà
Đá Ba Chồng đó, căn Tà Lài đây !
Vậy là ba nó cũng lo âu…dự định qua tết, năm sau dọn ra ở tạm khu gia binh ngoài Thị trấn rồi từ từ tậu cái nhà vừa vừa túi tiền dành dụm … cho an ninh và gần trường lớp con cái học hành.
Tết Mậu Thân năm 1968.
Được lịnh “ngưng chiến” ba ngày ăn tết …binh sĩ ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm vui vẻ ra mặt.
Chi Khu trưởng lịnh cho anh em xã trại một nửa thay nhau về nhà ăn tết với gia đình, cắt cử một nửa trực đơn vị chiến đấu đề phòng vi phạm lịnh ngưng chiến bị công kích bất ngờ …nhưng trong cảnh đất nước yên bình, hai bên ngưng chiến thì mọi người đều tin tưởng vào những ngày tết thiêng liêng của đất nước…
Anh em binh sĩ cũng bàn nhau vui vẻ đón Tết …
-Bên nào thì bên… chớ !
Ai cũng có gia đình Ông bà tổ tiên quê hương bản quán chớ !
Ai nỡ nhẫn tâm hại nhau ba bữa tết…dầu gì thì cũng chờ hạ nêu mồng Bảy, có xấu bụng xấu dạ, nóng ruột nóng gan thì ít ra …cũng chờ trưa mùng Ba cúng đưa Ông bà đã chớ ! Rồi có gúynh nhau, giết nhau …”lỗ đầu sức trán, mổ bụng moi gan”…sao cũng chịu hết !
-Mà mèng ơi ! ông bà ông vải ơi! ai dè đâu…
Tối mồng hai Tết là Quận Đường bị pháo kích cối 82, rồi bị tấn công bất ngờ…một số binh sĩ trực chiến phản kích chống cự yếu ớt cầm chừng… gọi về Tiểu khu cầu cứu xin tiếp viện…phải chờ tới trời sáng.
Chi Khu trưởng ra lịnh kêu gọi Quân- Cán-Chính kịp thời trở về nhiệm sở, đơn vị, vị trí chiến đấu.
Qua thông cáo khẩn trên Đài Phát Thanh từ Quận Đường phát đi… ba nó nhận lịnh chỉ thị …vội vàng lấy xe Gobel chỉ kịp dặn dò má nó vài chuyện rồi dè dặt trở về đơn vị …
Về gần tới Quận Đường thì bị trúng đạn phục kích trên đường quốc lộ 20 gần đá Ba Chồng tử trận…Mấy ngày sau má con nó chưa kịp trốn ra Thị trấn thì Ấp nhà nó bị bao vây đốt phá nó chạy trốn vào bụi chuối sau rẫy không dám khóc than mới thoát nạn, má nó thì bị lạc đạn mất máu nhiều được tản thương ra bịnh viện Quận, qua hôm sau thì chết.
… … … …
Nó thẩn thờ như người mất hồn vừa chạy vừa khóc vì tủi thân …tay cầm đôi dép Nhựt quai xanh mà má nó mua hồi trước tết, vai đeo tay nải đựng bộ đồ mới chưa kịp xỏ cái quần tây mặc Tết …trưa nắng đầu trần thất thỉu chạy dọc trên con đường quốc lộ 20 không một bóng nhà toàn rừng cây ven lộ … hướng về phía Quận Đường Định Quán, chiếc xe nhà binh từ từ ngừng lại cho nó trèo lên xe quá giang về Quận Đường .
Nó khóc kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho các chú lính trong đơn vị ba nó nghe…các chú lính an ủi và giữ nó ở lại thời gian.
Đơn vị lo thủ tục truy thăng, chu cấp tử sĩ …
Nó trở thành cô nhi tử sĩ từ đó…
Nó về Sài Gòn…
Quá giang trên chiếc xe Jeep của ông Quận Trưởng .
Ngơ ngác trước cảnh đô hội của phố xá Sài Gòn, xe ông Quận đưa nó lần tìm về nhà chú Ba…nó kể ngọn nguồn sự việc …chú ba nó than trời nghẹn ngào :
– tao nói… ảnh chỉ hổng chịu nghe tao…mờ! thời buổi chiến tranh …anh em có nhau…lại lên vùng hẻo lánh …để đến nỗi…chời ơi chời!
Chú ba nó… tặc lưỡi lắc đầu…
– thôi…con ! “Chết cha còn chú, chết mẹ bú dì” …con dzìa đây …ở đây luôn dzới chú thím với mấy em…từ từ…tao tính cho !
Rồi chú nó tới bàn thờ gia tiên…sụt sùi lâm râm khấn vái !
… … … …
Hai năm trời ở nhà chú thím nó, lãnh tiền trợ cấp cô nhi tử sĩ cũng đỡ đần thêm cho gia đình chú thím…
Nó xung phong tham gia trực gác Nhân Dân Tự Vệ thường xuyên đêm ngày…cái bót gác là nơi mà nó ngồi nhìn trời đêm nhớ về ba má nó, mơ mộng về tương lai…tưởng tượng đời lính hào hùng trận mạc, cái bót còn là nơi mà nó trút nỗi cô đơn chất chứa, nơi chứa chấp những giọt nước mắt tủi thân mũi lòng đêm khuya thao thức …cái bót gác giống như là căn nhà riêng của nó !
Dù sống giữa gia đình chú ba ruột thịt, giữa Sài Gòn nhộn nhịp…nhưng lòng nó vẫn thấy trống trải cô đơn…thiếu vắng sự ấm áp từ ba mẹ nó !
Mùa hè 1971.
Chiến dịch Lam Sơn 719- Hạ Lào khốc liệt…
Qua thông tin trên ray-dô, báo chí… nó suy nghĩ miên man đến thân trai “thù nhà nợ nước”!
Nó nhìn từ xa mấy cái bàn tuyển mộ nhập ngũ… Binh chủng BIỆT ĐỘNG QUÂN, NHẢY DÙ, THỦY QUÂN LỤC CHIẾN… nằm bên hông rạp chiếu bóng Nam Quang trên đường Lê Văn Duyệt -ngã tư Trần Quý Cáp ( nay là CMT8 và Võ Văn Tần) .
Nó dựa lưng vào gốc cây cổ thụ mà mê say nhìn ngắm mấy anh lính mặc áo rằn ri trong ban tuyển mộ trên vai áo có hình “con Cọp nhe nanh”…oai quá !
Trên băng-rôn tuyển mộ còn ghi rành rành câu : “Tình nguyện gia nhập binh chủng BIỆT ĐỘNG QUÂN là bạn đã làm tròn bổn phận người trai lúc quốc biến”.
Nó đọc tới đọc lui mà vui muốn thuộc lòng luôn…
Khấp khởi trong bụng quá chừng! rồi mon men lại gần…nó bị anh lính xua đi .
– Đi chơi…đi em ! Chỗ tụi anh làm việc… mờ !
Nó gãi đầu… ngập ngừng lắp bắp :
– dạ, dạ…em thích đăng lính…được hông …anh !
Mấy anh lính nhìn nó…rồi cười mỉm …
– Nhiêu rồi…mà đòi …đi lính !
– dạ…mười bảy !
– mèng ơi !…ta sợ… đi lính thấy mẹ ! Còn em sao lại “phái” đi lính dzậy ! lì dữ ta…hổng sợ …chết sao ! Sang năm em mới đủ tuổi …héng ! Dzìa …đi học tiếp đi…
Nó năn nỉ :
– Em thích đi lính sớm… được hông anh ! Ba em trước là lính Địa phương quân Chi khu Định Quán …tử trận Mậu Thân, má em cũng tiêu luôn dịp …đó !
Nó nói giọng nghẹn ngào rồi cúi đầu che giọt nước mắt lưng tròng…
Mấy anh lính nhìn nó ngập ngừng tiến lại gần vỗ vai nó rồi xuống giọng :
– Dzậy sao !…anh xin lỗi héng !…giờ em …ở dzới …ai…?
– Dạ, em ở với…gia đình chú ba em…ổng là lính Hải Quân làm việc ở Hải Quân Công Xưởng đường Cường Để…nhà thì ở gần đây, gần Quân Vụ Thị Trấn bùng binh ngã Sáu…nè!
– Dzậy héng !…vì chưa đủ tuổi…mà em thích đi… nên anh chỉ em cách này…nhen!
Rồi anh lính đưa nó tờ đơn để khai …
– Em dzìa… điền dzô lá đơn tình nguyện này…có chú em ký tên hay lăn tay bảo đảm…nộp kèm tờ Giấy Khai sinh…bởi vì còn tính đến tử tuất cho cô nhi tử sĩ nữa …chớ em !
– Tử tuất…là sao …anh ?
– là tính tới chiện …nếu binh sĩ tử trận…thì Chính phủ phải lo cho cô nhi tử sĩ còn lại…thờ tự nữa chớ !
Nó gãi đầu…
– Chà…coi bộ khó…anh! Nhà em cháy …tết Mậu Thân hết rồi… đâu còn giấy tờ gì…chỉ có thẻ căn cước mới làm năm ngoái… Phần… hổng biết… chú ba em… ổng có chịu ký hông nữa chớ ! Lo dữ… à nhen !
Chiều đợi chú ba đi làm về…nó băng khoăn, ngập ngừng, sợ sợ …rồi thằng Một cũng bạo dạn kể lể đầu đuôi câu chuyện sáng nay, năn nỉ …chú ba thấy thương nó còn nhỏ, cũng vì chiến tranh mà từ mồ côi rồi nay phải sống đời lính chiến lăn lộn trận mạc khổ sở nguy hiểm xa nhà…chắc lưỡi lắc đầu nói :
– thời buổi chiến tranh… thanh niên phải đi lính là đúng rồi! Sao hông ở nhà …năm nữa hãy hay… bây!
– dạ, …còn mấy tháng nữa là sang năm rồi…con cũng phải đi ! Hổng đi trước thì cũng phải đi sau…
– Ừa…thôi…để quởn quởn, tao… tính…coi đã ! Nhà anh Hai…chỉ mình ên bây…nối dõi tông đường…bây…cũng phải liệu…tính héng!
Chú ba nó lắc đầu thở ra …rồi đi tới bàn thờ Gia tiên lẩm bẩm trong miệng như van vái điều gì…
Tuần lễ sau…
Thằng Một nó về nhà thưa chuyện với chú thím nó :
– dạ …con gởi thím mười ngàn …tiền con đầu quân đăng lính …thím cầm …lo việc nhà, con dằn túi …ít rồi ! Nay mai …con trình diện nhập ngũ…đóng quân xa nhà…chú thím, mấy em…hương khói cho ông bà nội, ba má con …dzới nhen !
Rồi nó chọn Binh chủng Biệt Động quân là binh chủng mà nó yêu thích để gởi gắm tương lai đời trai ly loạn…nó trình diện nhập ngũ tại Trung tâm Huấn luyện Quang Trung, sau đó được đưa đi huấn luyện tại Trung tâm huấn luyện Biệt Động Quân ở Dục Mỹ- quận Ninh Hòa -Tỉnh Khánh Hòa.
Nó sống đời quân ngũ nổi trôi theo vận mệnh đất nước, ngược xuôi theo lệnh hành quân đơn vị đồn trú miền cao rừng sâu…lâu lâu mới gởi được lá thơ về nhà thăm hỏi sức phẻ chú thím và mấy em nó…chú ba nó thương thì cũng chỉ biết thắp nhang van vái gia tiên che chở con cháu .
3.
Cuối năm 1974.
Những ngày cận tết Ất Mẹo (1975), đơn vị nó được lịnh rút về đóng quân đồn trú miệt Xuyên Mộc- Bà Rịa. Nó xin về được hai ngày thăm nhà rồi trở lại đơn vị trước tết…
Khuya nó ngồi canh nồi bánh tét…nhìn ánh lửa bập bùng mà nhớ ba má nó quá!…mới đây …mà cũng đã năm, sáu năm… đón giao thừa trong lặng lẽ cô đơn…rồi nó tủi thân… thở dài !
Thằng Một nó hái bụm ớt xiêm (ớt mọi) trồng trong chậu trái sai quá cỡ thợ mộc, nó quay đầu đũa nghiền nát ra dĩa đỏ au…
Thím nó thấy dzậy thì nói :
– í ..ẹ…cay xé họng nghen …con! dzừa dzừa mới ngon chớ …mậy!
– thấm thía gì thím ! ở đồn kiếm… trái hổng ra !
– chớ…bây hổng trồng…hở !
– dạ, hông…mà…tụi con ăn như két…ớt nào mọc cho kịp…còn hành quân nữa chớ…sao trồng…thím !
Chú nó nghe dzậy thì mủi lòng…
– Lấy keo dưa món…bưng nồi thịt kho tàu…ra ăn cho ngon miệng con, coi ăn thử …bánh mềm …hông! nhen mậy…
– sớm mơi !…chú thím gởi mấy cặp …đem lên trển cho anh em ăn ba bữa tết …nhen! Nặng cũng ráng mà xách nghen con, tao có can Gò đen hai lít anh em trong xưởng… ta cho… gởi cho anh em nhậu ba bữa tết…héng ! Ờ ờ …còn mấy gói mứt dừa, mứt gừng…thím mầy sênh ngon lắm nghen! Ừa…sém tí quên…còn mấy gói thuốc Ruby Quân tiếp vụ …chú mới mua hồi chiều để hút tết, đem theo đêm phia đi gác hút đỡ lạnh… con !
Nói gì nói…vui chơi hổng quên nhiệm vụ … tao thấy tình hình căng nghen bây !
– dạ…mấy ảnh mà có hai lít Gò Đen này…là mừng hết xẩy…á chú !
Nó ngập ngừng…
– ông thầy tụi con…ổng cho dzìa …tụi nó …có đứa hổng chịu dzìa…chú !
– Có ông Thầy chịu chơi… được dzậy …mừng thấy mẹ…sao hổng chịu dzìa…lạ dzậy bây !
– lạ lắm chú. .nghĩ hổng ra nghen! …nghe ray-dô Duy Khánh hát :
” Ôi nhớ xuân nào thuở trời yên vui
Nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơi
Bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng
Trông bánh chưng chờ trời sáng
Đỏ hây hây những đôi má đào”.
Nghe bài hát thì có đứa ôm súng gác…
mủi lòng nhớ nhà…sụt sịt khóc…khóc đỏ mắt như con nít…dzậy đó chú !
… … … …
“Con biết bây giờ mẹ chờ em trông…
Nhưng nếu con về bạn bè thương mong !
Bao lứa trai cùng chào xuân chiến trường
Không lẽ riêng mình êm ấm
Mẹ ơi ! con xuân này …vắng nhà !”
(Xuân nầy con không về- Trịnh Lâm Ngân)
Dzậy mà cho dzìa thì bịn rịn anh em đồng đội…xách ba-lô ra tới cổng trại rồi đứng nhìn trời đất quanh quẩn … “tồng ngồng như trời trồng”… rồi lắc đầu lủi thủi quay dzô…hổng chịu dzìa…lạ hông chú !
– tình đồng đội “huynh đệ chi binh”…mờ ! ở chiến trường, sống chết có nhau…là dzậy đó…bây!
Sáng mai nó dzậy sớm, thắp nhang bàn thờ ông bà nội, ba má nó …lâm râm khấn vái !
Rồi nó tới thưa chuyện với chú thím nó để chào lên đường về lại đơn vị.
Chú thím nó nhắn nhủ đôi câu rồi đưa nó ra cửa ngõ …Thằng Mến em nó (con chú ba) dành xách cái giỏ lát nặng trịch…đựng mấy đòn bánh tét, một cà-mèn thịt kho tàu hột dzịt thêm can rượu đế .Con Út Mén thì chạy theo nắm tay nó…
– Anh Một …rảnh …nhớ về …dzới tụi em nhen!
– Anh cũng muốn dzậy lắm chớ ! nhưng đời lính tráng…đâu có hứa được em !
Ba anh em ra đầu hẻm là đường Lê Văn Duyệt chờ đón xe lam từ Ngã Tư Bảy Hiền xuống …để đi lần lần ra Ngã Tư Hàng Xanh (Sanh)…đón xe đò hay gặp xe nhà binh thì quá giang về đơn vị…
Nó vỗ vai thằng Mến, vuốt đầu con út Mén …
– Tụi em ở nhà …giỏi héng! Nhớ nhang khói cho nội, bác Hai …giùm anh nhen ! Hễ rảnh rỗi anh làm cho tụi em mỗi đứa một chiếc lắc bạc bằng nhôm nòng súng…để kỷ niệm !
Xe lam dừng lại…nó xách ba-lô và giỏ lát treo lên móc rồi leo lên xe bịn rịn nhìn hai đứa em phất tay xa dần xa dần trong nắng mai…và gió se se lạnh những ngày giáp tết !
Nó đi luôn một lèo… từ ngày đó !
4.
Nó chỉ trở lại cái lô-cốt vào sáng ngày 30/4/1975.
Sau khi có lịnh buông súng đầu hàng… toàn Miền Nam Việt Nam ! …Và nó đã bất khuất ra đi vĩnh viễn… Sau loạt đạn “tự sát” !
Nó đã tự chọn cho mình một con đường…KHÔNG CHỊU KHUẤT PHỤC !
Đã bỏ lại thân xác lúc tuổi còn thanh xuân mới chỉ đôi mươi để anh linh ra đi thảnh thơi cùng đồng đội, cùng sông núi trường tồn…
Nó thực sự là những anh hùng vô danh !
Thời gian trôi qua đã 45 năm.
Những người lớn tuổi không còn ai, họ đã về với thiên thu dĩ vãng !
Nếu còn thì cũng phai nhòa chuyện đời quá khứ… và ngậm ngùi không màn nhắc lại !… “Chi… cho thêm buồn”… !
Không một ai ở khu hẻm Tân Khoa- Lê Văn Duyệt còn nhớ về cái lô-cốt NDTV ngày xưa…có chú “lính ngụy” trẻ tuổi, bất tuân thượng lịnh đã tự sát …vào buổi trưa, mà lúc ấy người dân Sài Gòn nơm nớp lo sợ chẳng biết tương lai gia đình -đất nước rồi sẽ đi về đâu !…
Một số người thì “hồ hởi phấn khởi “…. gọi là… ngày giải phóng Miền Nam !
Một nén hương lòng “tiếc thương” cho những người lính Miền Nam VIỆT NAM …hiền hòa, giản dị, chơn chất…họ đã làm tròn bổn phận trách nhiệm của một người lính bảo vệ Miền Nam thương yêu…và họ đã ngã xuống với một lòng trung kiên-hiên ngang …bất khuất!
TRƯƠNG HÙNG
2018
(*) thơ Quan San.